CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 287

- Lẽ ra mẹ tôi không nên nghe được câu chuyện gì? – Tôi lại hỏi.

Shylock nhìn tôi chăm chú, ông có vẻ ngần ngại một lát rồi mới nói

tiếp.

- Đến lượt chúng ta thiết lập một thỏa thuận, – ông nói bằng giọng

nghiêm trang. – Tôi cho cô tất cả các thông tin để hiểu hết mọi chuyện, với
điều kiện cô đồng ý để tôi xuất bản cuốn sách. Bởi vì từ nay trở đi đã có một
người nhà Stanfield, lời bảo lãnh của cô sẽ giải phóng tôi khỏi lời hứa của
mình trước đây.

Shylock lấy từ trong túi áo gi lê ra một sợi dây xích, ở đầu sợi dây đó,

thay cho một chiếc đồng hồ bỏ túi, có treo một chiếc chìa khóa. Ông đi về
phía một cái tủ nhiều ngăn, mở tủ và lấy ra một tập hồ sơ dày rồi đặt xuống
trước mặt chúng tôi.

- Mọi thứ đều nằm ở đây, trong những trang giấy này. Phần hai người

quan tâm nằm trong các chương có nhan đề “1944” và “1947”, hai người
hãy đọc rồi quay lại gặp tôi. Tôi sẽ kể cho hai người nghe đoạn tiếp theo.

Ông tiễn chúng tôi ra cửa và chúc chúng tôi thuận buồm xuôi gió.

* * *

Tôi dành phần còn lại trong ngày ở thư viện trường đại học để chăm

chú đọc chương có nhan đề “1944”. Mỗi khi đọc xong một trang, tôi lại đưa
nó cho George-Harrison để anh đọc.

Và chính vì thế mà tôi phát hiện ra câu chuyện đã dẫn Robert Stanfield

từ Baltimore đến tận một chòi săn lạc lõng trong rừng sâu ở nước Pháp. Tình
bạn thân thiết gắn bó ông với Sam Goldstein, những trận chiến mà ông tiến
hành trong bí mật, trận tra tấn mà ông đã phải chịu đựng, việc ông bỏ trốn,
lòng dũng cảm khi ông bảo vệ người con gái mà ông sẽ cưới làm vợ, sau
chuyến đi đầy nhọc nhằn vượt dãy Pyrénées.

Đến cuối chiều, tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ tôi lại tức giận với một

người đàn ông kiên cường đến thế, một người đàn ông đã chấp nhận kết hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.