CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 307

- Không, đúng hơn là những gì không được viết ra trong đó. Làm sao

ông có thể dừng lại ngay giữa chương như vậy? – Tôi phản đối.

- Câu hỏi đặt ra không phải là làm sao, mà là tại sao. Và tôi đã giải

thích với hai người rồi. Hanna đã cấm Robert tiếp tục dự án của chúng tôi.
Nhưng không phải vì thế mà tình bạn của chúng tôi phải câm nín.

Shylock nhìn đồng hồ rồi thở dài.

- Tôi đói, và ăn tối muộn là rất có hại cho người bị viêm dạ dày.

- Hãy chọn nhà hàng ông muốn đến, và chúng tôi sẽ mời ông, –

George-Harrison gợi ý.

- Theo ý tôi, – Shylock trả lời, – Charleston là một địa điểm tuyệt vời;

bởi vì lòng hiếu kỳ của hai người không thể đợi đến ngày mai, nên tôi đồng
ý.

* * *

Khi phát hiện ra bảng giá in trên thực đơn, tôi tưởng như mình sắp lên

cơn khó ở. Trừ phi tôi mang được xương đùi của Edgar Poe về cho tổng biên
tập của mình, chứ ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận thanh toán bữa ăn này
bằng công tác phí. Nhưng tôi ở đây để mời Shylock ngồi vào bàn, và trước
mặt tôi không chỉ có món tôm hùm mà ông vừa gọi.

- Điều gì đã xảy ra với bức tranh còn thiếu, và bà Hanna đã làm gì khi

trở về New York? – Tôi hỏi ngay khi nhân viên phục vụ vừa đi khỏi.

- Hỏi mỗi lần một câu thôi, xin cô, – ông giáo sư vừa trả lời vừa buộc

khăn ăn quanh cổ.

Shylock ngốn ngấu một nửa con tôm hùm. Nhìn ông moi móc thịt tôm

và mút mát những chiếc càng của nó khiến tôi mất cả ngon miệng. Rõ ràng
tôi không hề thấy như vậy khi nhìn George-Harrison ngốn ngấu món bít tết,
với những cú xiên nĩa nhanh thoăn thoắt.

- Khi trở về New York, – ông giáo sư tiếp tục, – Hanna không kể với ai

về những bức tranh. Kể cả chồng mình, thậm chí bà còn không nhắc gì đến
mấy ngày bà ở Pháp, cũng không kể với ông chủ phòng tranh. Bà có lý do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.