CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 309

Đầu năm 1948, Glover muốn trở về sống ở Anh. Ông bắt đầu tìm kiếm

một người hợp tác mong muốn mua lại chi nhánh của ông ở Mỹ. Vì bản tính
trung thực, ông báo trước với Hanna. Lập tức bà đề nghị sẽ mua lại phần của
ông. Glover không mơ ước gì hơn, bởi ông hoàn toàn tin tưởng ở Hanna,
nhưng để làm được việc đó, ông cần bà ứng trước một khoản tiền và sẽ hoàn
trả dần từng năm, qua những lần mua bán tiếp theo. Tuy nhiên, ông hứa với
bà sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Còn Hanna, sợ rằng vụ làm ăn này sẽ tuột khỏi
tay mình, liền đề xuất rót vào tài khoản cho ông 150.000 đô la, và phần còn
lại sẽ chuyển nốt trong hai năm tiếp theo. Glover ngạc nhiên khi thấy Hanna
có số tiền lớn như vậy, nhưng cũng không bình luận gì thêm.

Ngày ký các giấy tờ chuyển nhượng, ông mời Hanna đến ăn tối để

mừng sự hợp tác giữa họ. Trong bữa ăn, ông hỏi có đúng là bà đã nhượng lại
một bức Fragonard không biết từ đâu ra cho gia đình Perl không. Và không
chờ Hanna trả lời, ông nhắc bà, không phải không có chút hài hước, một
nguyên tắc cơ bản trong nghề: thị trường nghệ thuật là một thế giới nhỏ bé,
nơi mọi chuyện đều có người biết được.

Glover đóng gói đồ đạc để trở về Luân Đôn. Vài tháng trôi qua. Một

ngày, và không phải là một ngày tình cờ, Hanna dẫn Robert đến phòng
tranh. Khi đến nơi, ông phát hiện ra một tấm bạt che kín mặt tiền. “Anh
không biết rằng hai người đã cải tạo phòng tranh, mà đúng là em chẳng cho
anh biết gì cả”, ông trách bà. Nhưng Hanna có vẻ hạnh phúc và vui sướng
đến nỗi ông chỉ nói được có thế. Hanna đưa sợi dây nhỏ treo lủng lẳng ở đầu
tấm bạt, và đề nghị chồng hãy kéo thật mạnh. Tấm bạt rơi xuống đất, để lộ
tên các chủ nhân mới. Phòng tranh được đặt lại tên là “Stanfield & Glover”.

- Ông Robert đã phản ứng thế nào? – George-Harrison hỏi.

- Mặc dù hoàn toàn không biết gì về công việc của vợ, nhưng khi nhìn

thấy cái tên Stanfield viết bằng chữ vàng trên cửa kính, hình dung ra những
gì Hanna đã phải làm để vinh danh mình, Robert choáng váng và Chủ nhật
đó là một trong những ngày đẹp nhất cuộc đời ông… Chính xác là bốn năm
đã trôi qua kể từ ngày hai người họ cập bến trên một con tàu chở hàng xuất
phát từ Tanger.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.