CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 34

vào dải băng. Rồi cô điều khiển thanh trục trượt thật cẩn thận, cố gắng để
không làm chiếc chuông nhỏ gắn với trục xuống dòng vang lên leng keng.
Nhưng dù sao nó cũng vẫn kêu.

- Cô Verdier đấy à? Cô đã về rồi sao?

Giọng nói vang lên từ phòng bên cạnh. May đờ người, toàn thân tê liệt.

Cô quỳ sụp trên hai đầu gối và co rúm người trong tư thế bào thai dưới gầm
bàn. Có tiếng bước chân lại gần, cánh cửa phòng hé mở. Ông Stanfield, một
tay đặt trên tay nắm cửa, thò đầu vào.

- Cô Verdier?

Phòng làm việc vẫn ngăn nắp như mọi khi, nữ thư ký của ông chính là

biểu tượng của sự gọn gàng, và ông cũng không chú ý đến chiếc máy chữ
nhiều hơn đến những thứ khác. Thật là may mắn, bởi vì cô Verdier hẳn sẽ
không bao giờ đi vắng mà lại để một tờ giấy trên thanh trục trượt. Ông nhún
vai rồi đóng cửa lại, vừa đóng vừa lầm bầm có lẽ mình đã ngủ mơ.

Phải nhiều phút sau May mới hết run tay. Thực ra là cả người cô đều

run bắn, cô chưa bao giờ sợ đến thế trong đời.

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường kéo lý trí cô trở lại. Cùng

lắm cô cũng chỉ còn khoảng mười phút. Mười phút ngắn ngủi để đánh máy
cái tên thứ hai, địa chỉ đi kèm, trả tờ giấy vào chỗ của nó, khóa tủ lại, lôi cái
que móc ra rồi rời khỏi tòa nhà này trước khi cô nàng thư ký quay về. May
bị muộn rồi, lẽ ra cô đã phải ra đến chỗ Sally-Anne, người hẳn đang vô cùng
lo lắng.

- Chết tiệt, tập trung vào đi, mày không được để mất giây nào nữa đâu.

Phím thứ nhất, phím thứ hai, phím thứ ba… nếu ông già ngốc nghếch

kia nghe thấy tiếng gõ lách cách, có lẽ lần này ông ta sẽ không chỉ nhìn lướt
qua thôi đâu.

Xong rồi, quay thanh trục, nhấc tờ giấy ra. Đặt nó đúng vào chỗ cũ

trong tập giấy, dộng tài liệu trên thảm thành một chồng thẳng tắp để không
gây ra tiếng động. Xếp chúng vào ngăn kéo rồi đóng ngăn kéo lại, nín thở và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.