CÔ GÁI CUỐI CÙNG CỦA DÒNG HỌ STANFIELD - Trang 69

- Thế nếu như đó không phải tiền, mà là thứ gì đó mẹ chẳng thể dùng

vào việc gì được? Rồi ta sẽ biết, có thể hồi trẻ mẹ từng buôn ma túy… hồi
những năm 1970-1980 ấy, ai mà chẳng dùng ma túy.

- Lại phải nhắc lại điều này thôi, Elby à, thật sự là chị đã xem ti vi quá

nhiều, và mặc dù có nguy cơ khiến chị vỡ mộng thảm hại, em tin rằng bây
giờ vẫn có không ít người dùng ma túy. Nếu chị cứ ở mãi Luân Đôn, thì có
lẽ em cũng sẽ phải dùng đến thứ ấy mất.

- Trong cả ba chúng ta, Michel là người gần gũi mẹ hơn cả.

- Em cho rằng lời khẳng định vô căn cứ này chẳng có lợi ích nào khác

ngoài việc muốn làm em ghen tị. Chị thật đáng thương.

- Chẳng có gì đáng thương hết, đó là một thực tế, và chị nói như thế là

bởi nếu mẹ có bí mật nào đó không muốn chia sẻ với ba, thì Michel chính là
người mẹ sẽ tâm sự cùng.

- Đừng có quấy rầy anh ấy với cái tính bướng bỉnh ưa huyễn hoặc của

chị.

- Chị không có nghĩa vụ phải tuân lệnh em, hơn nữa, chị sẽ đến thăm

anh ấy bây giờ đây. Chết tiệt thật, anh ấy là anh trai sinh đôi của chị, đâu
phải của em!

- Sinh đôi giả thì có!

Tôi ra khỏi bếp, Maggie đóng sập cửa lại và túm được tôi trong cầu

thang.

Hai bên vỉa hè lá rụng thành một thảm dày đỏ rực. Những dấu vết tàn

phá của một tháng Mười có gió thổi mạnh hơn thường lệ. Tôi thích tiếng xào
xạo của những gân lá khô dưới chân mình, mùi hương của mùa thu nồng lên
sau mưa. Tôi ngồi vào sau tay lái chiếc xe break mượn của một đồng nghiệp
trong tòa báo, chờ Maggie khóa cửa, rồi nổ máy.

Chúng tôi lái xe đi mà không nói với nhau lời nào, ngoại trừ một lần

mở ngoặc nhỏ, khi tôi nhận xét với Maggie rằng nếu không hề tin tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.