CÔ GÁI ĐẰNG SAU CHIẾC MẶT NẠ - Trang 106

Phù! Cảm ơn Chúa.

Tôi đặt chiếc túi xuống và ngồi thằng ngay ngắn trên ghế, tập trung quan

sát biểu cảm của cán bộ phòng nhân sự đang chăm chăm nhìn sơ yếu lý lịch
của tôi. Môi ông ấy hơi mím lại còn cặp lông mày màu nâu sẫm cứ nhăn tít
như muốn dính vào với nhau.

Ôi chúa ơi, ông ấy làm tôi nhớ tới giáo viên dạt Vật lý đáng sợ của tôi

người luôn giao cho chúng tôi nhưng bài tập không-thể-hoàn –thành-nổi
cũng như những tiết kiểm tra vấn đáp vô cùng khó nhằn.

“Cô có thể nói cho tôi biết làm thế nào cô có thể sắp xếp được 8 tiếng đi

làm mỗi ngày mà vẫn duy trì được việc học…”

Reng!!! Reng!!! Reng!!! Điện thoại của tôi lại tiếp tục đổ chuông. Chúa

ơi… Dù là ai gọi đi nữa thì tôi cũng muốn giết người đó.

“Tôi rất xin lỗi thưa ngài, tôi xin pháp, làm ơn… chỉ một phút thôi…

Thật xin lỗi.” Tôi lại lục tìm điện thoại trong túi xách.

Gương, sổ cầm tay, hóa đơn tiền điện, nhật ký… Điện thoại của tôi đâu

rồi!

Cuối cùng thì điện thoại của tôi cũng ngừng reo khi tôi tìm được nó. Tôi

nhìn vào tên người gọi, đáng chết, là Eros Petrakis. Ngay lập tức tôi cảm
thấy vô cùng tức giận.

Tại sao anh ta lại gọi điện cho tôi? Anh muốn gì? Tôi đã xin nghỉ việc

rồi. Tôi không muốn làm việc cho anh ta nữa, không muốn pha café cho
anh ta nữa. Tôi sẽ trở nên trì độn và mệt mỏi vì cứ suốt ngày phải làm đi
làm lại một việc như thế. Tôi cần phải phát huy kiến thức của bản thân, áp
dụng những điều mà tôi đã học ở trường. Bên cạnh đó tôi cũng có tự trọng
và phẩm giá của riêng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.