CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 117

Anh bước lên thềm, gặp một cô khán hộ, hỏi về việc mua bán máu. Cô

cho anh rõ: người phong lưu thừa máu quá, lo có ngày căng huyết quản,
biếu nhà thương máu, nhà thương vui lòng nhận. Người thừa máu nếu bán
lấy tiền, nhà thương cũng vui lòng trả hăm nhăm đồng một phân khối.

- Nếu vậy, thưa cô, tôi nhiều máu quá, nhưng đang thất nghiệp, xin bán

một lít hay hơn cũng được.

Cô khán hộ xinh đẹp mỉm cười:
- Thường thì chỉ cần trích 200cc máu một lần. Chứ trích ngay một lít thì

chúng tôi chỉ còn việc đưa ông vào nhà xác.

Kông lặng im suy tính:
- Tôi xin tạm bán 200cc vậy, vị chi là…
Cô khán hộ nhanh nhẹn đưa võ sĩ Kông vào phòng bác sĩ. Người ta thử

máu và bằng lòng mua máu Kông.

Sau đó nửa giờ, võ sĩ già đã bàng hoàng đút vội mấy tờ giấy bạc vào túi

áo rời bệnh viện.

Anh đi trong phố, soi vào gương kính tủ sách gần bệnh viện, nghĩ rằng

mình vừa sút gày đi, rồi thì sẽ xanh đi, nếu còn có lần sau, nghèo túng quá,
anh cần phải vào “Phòng máu” bán hết phần máu còn sót lại trong da thịt.

Qua hiệu sách phố Bờ Hồ, Kông bước vội để khỏi phải nhìn mấy dòng

chữ lớn in trên tờ báo thể thao: “Cựu vô địch Kông sẽ thượng đài…”.

Kông cúi đầu rảo bước, mong về với vợ con ở ngoại ô. Anh chen lấn đi

trong đám đông người và xe cộ, thảm hại như cái rác trôi giạt theo dòng
nước trong cơn mưa ngày lửa hạ.

(Đăng Tiểu thuyết thứ Bảy, 1952.)
(In lại trong Cô gái làng Sơn Hạ, NXB Văn học, H., 1989)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.