CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 133

- Crog.
Có kẻ lấm lét nhìn bộ ngực tuyệt mĩ của Nhung, có kẻ bạo dạn nhìn cặp

môi hồng, cặp mày mịn như tơ. Những kẻ này nhìn để thèm thuồng. Còn vũ
nữ thì nhìn Nhung để ghen hờn, để ao ước, đố kị, tố cáo với nhau cái lí lịch
không tốt đẹp của nàng.

Nhung chỉ ngồi có nửa giờ, không nhảy. Nàng đứng lên chìa cánh tay

cho gã người Pháp khoác, bước qua sàn, điệu ngang tàng, bướng bỉnh và
khiêu khích cho thiên hạ ngắm.

Thấy mọi người chú ý nhìn mình, Nhung nhếch một nụ cười đắc thắng,

nũng nịu với người yêu:

- Gấu con! Em có đẹp không?
- Mình đẹp hơn tất cả những nhan sắc cổ kim.
- Văn chương nhỉ! “Ái tình của ta ơi!”
Nàng nghẹo đầu lim dim mắt cười một tiếng, ghì chặt lấy tình nhân.
Bà Tú đứng co ro trong một xó tường chờ đợi… Bà không dám đến cửa

nhòm vào vì người Tây đen gác cổng tưởng bà là ăn mày nên mấy lần dọa
đánh.

Bỗng bà Tú cuống quýt chạy xồ ra:
- Nhung! Nhung ơi! Mẹ con đây mà!
Bà toan cúi xuống nắm lấy gấu manteau của Nhung, nhưng thấy Nhung

trợn mắt nhìn, bước lánh ra thì bà vội co ngay tay lại.

- Nhung! Con không nhớ mẹ hả con?
Nhung cau ríu lông mày né tránh, như sợ bàn tay kia làm bẩn áo. Gã

người Pháp vừa mở cửa xe ô tô, vừa quay lại hỏi nàng:

- Nó muốn gì, con mụ ấy?
Nhung ngần ngừ rồi chặc lưỡi, nàng khẽ đáp:
- Nó muốn xin tiền.
Gã móc túi quần ném cho bà Tú một đồng xu.
Chiếc xe hòm khẽ rít lên một tiếng rồi chạy vùn vụt.
Gã ngả đầu bên má Nhung:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.