CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 134

- Mình có lạnh không, mình?
Nhung ngồi yên lặng, chẳng trả lời.
- Mình làm sao thế?
Nhung khẽ đẩy đầu tình nhân ra, giọng run run:
- Không, em chỉ khó chịu xoàng.
Thấy câu nói ấy khiến người tình buồn bã, Nhung thương hại xích mình

gần lại, quàng tay ôm chặt gã.

- Rét quá, làm thế nào cho ấm? Ấp ủ cho em đỡ lạnh, mình!

❉❉❉

Trở về gian nhà lá ở Yên Phụ, bà Tú lần mò lủi thủi trên đường. Đường

Cổ Ngư tối quá, gió Hồ Tây khiến bà run bần bật, đầu gối muốn rời ra. Mắt
bà bị mờ dần, bà thấy mặt hồ rộng đen ngòm, xa thăm thẳm tựa một cõi âm
đầy bóng quỷ hình ma.

Trên đầu bà lá xào xạc, hai bên tiếng sóng vỗ buồn như tiếng từ một thế

giới hư huyền nào vọng đến.

Mê man, bà ngồi xuống cỏ, ngả đầu vào một thân cây.
Tiếng pháo nổ ở nơi nao xa bay trên sóng hồ vọng lại, bà giật mình, mở

mắt nhìn ngơ ngác. Bà lại chống tay vào đầu gối đứng lên và cố bước từng
bước, từng bước, vất vưởng đi như một cái vong hồn.

(Đăng Tiểu thuyết thứ Bảy, số 101/1936. In lại trong Phấn hương, 1939.)
(In lại trong Cô gái làng Sơn Hạ, Nxb Văn học, 1989, với tên Đời nó thế

II.)

(Nay giữ nguyên tên cũ: Thời gian).

[1]

Áo khoác ngoài (tiếng Pháp)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.