Rồi nàng lại vui vẻ giơ cái áo đang đan dở lên ngang mắt, hỏi:
- Sến ngắm hộ mợ cái áo này cậu mặc có vừa không?
- Có lẽ hơi rộng, mợ ạ…
- Sao mày biết?
- Vì con đoán độ này cậu chơi bời nhiều quá, người chắc phải gầy đi.
Trang thở dài yên lặng… Sau nàng đứng lên, sờ soạng lần đến bên cửa
sổ, đứng “nhìn” ra ngoài phố. Lắng tai nghe tiếng xe cộ, tiếng người qua kẻ
lại, bỗng thấy lòng buồn bã. Nàng vẫn đi lại quanh nhà, nhưng nào nàng có
đi xa được nữa đâu.
Giá đi được thì nàng đã không bị sống cô độc trong ngày đông tháng giá,
và nàng đã không phải ngậm ngùi, than khóc giữa thế giới tối tăm vô tận,
vô cùng…, giữa cái thời xuân rực rỡ mà than ôi, nàng không biết một tia
ánh sáng của ngày xuân. Nàng để mấy giọt lệ rơi hoen má, mỉm cười một
cách chua cay:
- Sến ơi, ngoài đường vui vẻ quá… Tao vừa thấy cậu đi khoác tay một
người con gái xinh đẹp lạ lùng…, nhất là đôi mắt… ừ… đôi mắt thì lại đẹp
tuyệt trần là đẹp!...
Nghe chủ nói, con Sến bưng miệng cười khúc khích:
- Ờ lạ! Mợ trông thấy cậu con ư, sao mợ không gọi lại?
- Con ranh này lại muốn giễu tao! Tao chỉ tưởng tượng thấy thế, chứ tao
có trông thấy gì đâu!...
- Thôi mợ đi vào, kẻo đứng đấy gió lùa vào rét lắm.
Trang quay vào ngồi đan nốt chiếc áo để đợi chồng, đợi người mà nàng
yêu quý nhất trong cuộc đời trống rỗng, buồn tênh.
- Thưa mợ, than sắp nguội hết rồi, mợ ạ…
Trang lạnh lùng đưa mũi kim đan… nghe những giọt mưa gieo ngoài cửa
kính…
-… Thì lại chất thêm củi vào để cậu về sưởi kẻo rét…
Tiết trời chiều nay càng thêm lạnh ngắt. Nàng gấp chiếc áo len đã đan
xong, cất cẩn thận vào tủ áo. Vô tình, nàng đứng trước tấm gương lồng