CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 149

Nàng thét lên một tiếng ôm chập lấy tôi, run lẩy bẩy, nước mắt chạy

quanh.

Chúng tôi, từ đêm ấy, buồn bã vô cùng. Ngày, chúng tôi không ra khỏi

ngõ. Đêm chúng tôi lo có kẻ rình mò, nghe ngóng, tuy các cửa đã khóa kỹ
càng.

… Một buổi chiều, nàng đờ đẫn nhìn ra rừng cây, cánh đồng ngô bát

ngát… Trầm ngâm hồi lâu không nhúc nhích, vẻ mặt nàng thê thảm như
vừa nghĩ đến những điều đau thương trong ký ức hãi. Ái ngại, tôi khẽ rỉ tai
nàng:

- Em…
Ngoài câu đó, tôi không biết nói gì hơn nữa. Nàng ngoảnh lại nhìn tôi,

khiếp hoảng:

- Trời ơi, em tưởng…
Ấp tay lên ngực để trấn định trái tim đập mạnh vì sợ hãi, nàng bảo tôi

ngồi sát bên mình, ngả đầu sang vai tôi ủ rũ.

Anh Hoa! Anh tha lỗi cho em… Em dối anh, em lừa anh tội nghiệp! Anh

yêu em, em biết… Đôi lúc, em muốn đền ơn… nhưng không ngờ, em đền
ơn bằng cái lụy. Em hối hận lắm, vì vậy, bữa nay, em thú với anh đời thực
của em… Nghe em nói, anh đừng giận, xin anh chỉ chút tình thương.

Câu chuyện em nói với anh buổi đầu không phải chuyện thực. Em bịa ra

để cầu sự thương xót của anh. Em chẳng là một trinh nữ, - khốn nạn! Em là
con yêu quái hại người. Em không là một người của Hoàng phái xứ này…
Em, sự thật cùng với anh giống nòi: một thiếu nữ mười năm về trước sống
ở Hà Nội. Vâng ở Hà Nội, hồi ấy em mới có mười lăm. Nhưng sớm bị dạn
dày với tình yêu, rồi lăn lóc với người đời. Em yêu hết người này, khi chán,
lại đến người kia… rồi trong cuốn sổ tay ghi tên tuổi các gã nhân tình, em
thấy tên một chàng lính lê dương đáng để em âu yếm nhất. Sau, chàng lính
đó hết hạn tòng cơ, em theo chàng sang đất Lào lập nghiệp. Ở đây chẳng
được bao lâu, chàng mắc bệnh thương hàn mà chết. Đang lúc bơ vơ, một gã
trai trẻ người Lào cầu em gắn bó. Em ưng thuận, vì sau cuộc dò la kỹ
lưỡng, em biết gã có thể làm cho em sung sướng, giàu sang. Quả vậy, gã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.