CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 153

15

Một Đêm Vui

…Những biết đâu rồi một buổi mai,
Thân tàn, tan tác giữa đêm vui
Âm thầm ai biết, ai thương tới,
Giữa lúc đàn ca với tiếng cười…
(Thơ J.Leiba)
Hải Phòng, 1935

C

hị viết cho em bức thư này sau một đêm vui, tiệc tàn, người mỏi, cõi

lòng khô héo, lạnh lùng… Chắc em ngạc nhiên vì thấy một người xa lạ
không hề quen biết mà bỗng dưng đường đột nhận làm chị em trong bức
thư này. Nhưng chị xin em hãy nên yên tâm đọc kỹ, rồi em sẽ hiểu nỗi
ngậm ngùi, u ẩn của một người đàn bà xa lạ đã vì em mà hi sinh cả cuộc
đời.

Em Thanh có còn nhớ - hồi tám năm xưa - em đưa chị về nhà chồng tại

tỉnh Lạng Sơn vào một buổi sáng mùa xuân ấm áp?... Lúc tất cả mọi người
sắp sửa ra ô tô về Hà Nội, chị nhớ rõ rằng em buồn bã, thơ ngây cầm áo
chị, tỏ tình quyến luyến, vì từ đấy em không được luôn luôn gần bên chị,
em không được chị trông nom, dạy dỗ như hồi mẹ chưa bị bệnh qua đời.

Bốn năm, cố giữ tròn phận sự dâu hiền, vợ thảo, chị không phạm một

điều tội lỗi để nhà chồng trách mắng. Lê Văn yêu thương chị vô cùng, anh
tươi tỉnh, khôi hài mỗi khi thấy chị buồn rầu, an ủi chị mỗi lần thấy chị thẫn
thờ vì nhớ nhà. Sáng chủ nhật nào anh cũng nhắc chị viết thư gửi về Hà
Nội hỏi thăm sức khỏe của thầy và khuyên răn em học hành chăm chỉ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.