CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 196

21

Đất

Ô

ng già Bút đầm mình trong ruộng nước với con trâu. Người và vật

làm việc quần quật từ buổi ngọ. Nước trắng trải rộng đến chân trời. Những
cột dây thép xi măng đứng chôn chân dưới nước, chạy một hàng xa tắp.
Đôi chỗ, có một vài lùm cây nhô lên, như nổi bồng bềnh. Những bụi cói và
những bụi liễng xanh phơ phất. Một hai chiếc cò bay đến đậu, không kêu
một tiếng, mất bóng đi trên cánh đồng ngập nước vút hơi may.

- Vrắt!... Hẹ!
Con trâu bước hụt vào chỗ trũng. Nước bùn bắn tóe lên. Con vật lắc

sừng, phì, hục hặc. Nó đi mấy bước rồi đứng lại bướng bỉnh. Tiếng con
nghé kêu trên mặt đê cao xanh rờn cỏ non. Con mẹ nghếch mõm, vểnh tai,
mắt đỏ ngầu, lơ láo.

- Vrắt... vrắt...
Con vật bị thúc giục lại nặng nề cất bước. Nước vẩn đục chấm ngang

bụng nó. Chiếc cày chìm hẳn, cán chỉ thò lên một tí khỏi mặt nước. Ông
Bút lừ lừ theo con vật như người đánh dậm theo lưới. Nửa mình ông nhô
lên, hạ xuống, lắc lư tựa cái phao trên dòng sông có sóng.

- Vrắt!...
Đầu con vật chúi xuống. Tiếng phì thêm mạnh, mũi cày vướng, nặng, có

lúc không nhúc nhích.

- Khổ! Mệt rồi, vừa đẻ ít ngày đã phải cầy non.
Người thương vật, ông già Bút cũng thở phì phì, lấy sức lay cày, vuốt

nước bùn bám lên đầy râu tóc. Hai chân ông lần mò, đờ đẫn tìm bờ ruộng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.