CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 213

giận lắm. “Mình là người trên phải giữ giá người trên. Tôi không bằng lòng
cho mình gần gụi chúng như thế”. Biết bao lần ông trách mắng nhưng bà
vẫn tìm cách thân mật, gần gũi bọn áo rách như thường.

“Tại làm sao vợ mình khóc? Thôi thôi, còn nghi ngờ chi nữa!” - Viên tri

châu bất giác như bừng tỉnh và hiểu ra tất cả. Một nỗi căm giận âm ỉ từ
nhiều năm cũ nay bỗng thổi bùng lên trong lòng ông. Ông dận mạnh giầy,
bước lên. Người vợ đã lau nước mắt và ra vẻ tươi vui:

- Chờ mình lâu quá, đói chết người. Thôi, ta đi ăn.
Ngồi vào bàn ăn, người chồng lầm lì. Bỗng ông bật lên nói:
- Thế nào, nó có vô tội không theo ý mình?
Người vợ làm bộ ngạc nhiên:
- Ai vô tội?
- Ai nữa, nếu không là thằng cha Tuệ, thằng giết chú đêm qua.
Nàng lẳng lặng cúi xuống, gẩy từng hột cơm trong bát. Mái tóc nghiêng

nghiêng, hai diềm mi vẽ thành đôi nét sắc đậm trên khuôn mặt thanh dịu
như đóa nhài nở trong sương càng làm tăng vẻ đẹp của người đàn bà lòng
đang nổi bão. Ông chồng ngắm vợ, nhưng vội quay đi ngay và nói vu vơ:

- Thằng gớm thế, giết cả chú ruột để mong chiếm của.
Bàn tay trắng muốt của người đàn bà gảy mạnh một hạt thóc ra khăn bàn,

nàng ngẩng phắt mặt lên, mắt sáng đến thành dữ tợn:

- Tôi bảo hắn oan. Sát nhân tất là kẻ khác mà mình mê muội không dò

xét.

Người chồng bỏ đũa đứng lên cười nhạt:
- Tôi mà mê muội! Đời có kẻ mê muội mà không tự biết đó thôi.
Nói rồi ông sang buồng ngủ, bước rầm rầm. Người đàn bà lặng lẽ trông

theo, rồi đưa hai bàn tay nõn nà lên bưng mặt. Ngay chiều hôm đó, ông tri
châu sai hai gã thuộc hạ thân tín và hung tợn nhất trong dinh tra tấn Tuệ
đêm ngày, ông còn dặn chúng tìm mọi cách không cho anh ngủ suốt một
tuần liền. Sau mỗi trận đòn thù, anh như chết đi sống lại. Ông cũng không
quên cho người theo dõi vợ từng bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.