CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 212

chim, tiếng địch… cuộc đời. Cuộc đời đẹp lắm. Có lẽ nào anh vẩy tay rũ cả
cuộc đời cao quý ấy trong giây phút ngậm miệng này.

Ông tri châu nhìn thẳng vào mặt Tuệ. Sự nhận xét thông minh cho ông

biết ngay rằng kẻ tội nhân đang có một cơn chiến đấu cùng thiên năng, lý
trí.

- Mày thú nhận đi. Con dao này chính của mày?
- Không phải. Con dao của tôi có khắc ở chuôi một chữ T.
Vừa nói, Tuệ vừa lần tay vào túi tìm.
- Đâu, đưa xem con dao ấy?
Nhưng Tuệ không tìm thấy con dao trong túi áo. Bàn tay sững sờ buông

thõng xuống, anh thất vọng đến nhợt cả mặt mày.

- Con dao đâu?
- Tôi đánh mất rồi.
- Vậy thì nó là con dao dính máu lão Phong Lôi mà ta cầm đây chứ gì.

Mày khôn ngoan nhỉ!

Ông cười khanh khách. Tuệ thét to:
- Không phải con dao của tôi! Không đời nào tôi giết chú tôi! Vu khống!

Tất cả các người đã cùng hùa nhau vu khống hãm hại ta!

Mắt Tuệ đỏ lên. Hai tay anh nhoài ra như muốn vò xé một vật gì. Anh

càng gào thét và giẫm chân xuống đất. Ông tri châu truyền giam tội nhân.

Tội nhân đi rồi, ông lên gác. Đến đầu cầu thang, nghe thấy tiếng khóc sụt

sịt, ông dừng chân lại. Người vợ biết là tiếng giầy chồng, vội nín. Ông
lưỡng lự ở cầu thang, không biết nên lên hay lùi xuống. Chợt nhớ lại những
đêm tỉnh giấc không thấy vợ nằm bên, rồi bắt gặp nàng đang thẫn thờ nhìn
về con đường mòn nơi dốc núi, rồi đêm hôm trước, tỉnh giấc không thấy vợ
hồi lâu, ông càng ngờ vợ tợn. Người đàn bà này xưa nay có khóc bao giờ.
Nàng cười nói cả ngày, và dễ tính lắm nữa. Ở đâu thiếu chân bài, bên dinh
triệu, nàng vui vẻ khoác áo đi ngay. Ông tri châu chiều vợ, không nói năng
gì. Nhưng bà còn dễ tính đến mức ra ngoài đồng ruộng tát nước hộ dân cày
hay tranh lấy liềm mà gặt lúa cho họ, nói cười với họ như bạn hữu thì ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.