mẫm đi tìm. Và nhiều lần, ông đã bắt gặp nàng đứng ngoài thềm vọng nhìn
xuống con đường dốc núi kia.
Tiếng địch tắt khi có mấy tiếng gà rừng văng vẳng. Nàng khép cửa sổ,
tiến vào giường rồi ngả mình bên ông chồng đang vờ say giấc.
❉❉❉
- Không thể như thế được. Ta phải cương quyết trong vụ án này.
Ông tri châu quay đi, đập tay lên vầng trán cho tan hỏa. Ông rời khỏi
khung cửa sổ, vào giường. Chân tay ông rời rã. Ông cố ngủ để đến chiều
lấy cung thằng bạn sát nhân, với một mối thâm thù mà ông đang cố kìm
nén.
Chiều, ông thét giải hung phạm đến. Ông đập tay chan chát xuống mặt
bàn.
- Thế nào, đêm xảy ra án mạng mày ngủ ở nhà hay ở đâu?
Tuệ nhận ra bạn cũ, nhưng ở trường hợp này, anh thản nhiên vụt nhớ lại
những cuộc xung đột với nhau ngày xưa, và anh cũng biết rằng không nên
ngây thơ nhắc người bạn giàu sang nhớ lại ngày y còn mang áo vải.
- Kìa, tao hỏi đêm hôm ấy mày ngủ ở đâu? Mày có giết chú mày không?
Tuệ mím chặt môi. Anh yên lặng đến thành tê dại cả người.
- Đêm ấy mày ngủ đâu?
Tuệ bật lên như gào thét:
- Điều đó tôi không thể nào nói rõ được. Tôi chỉ có thể đáp rằng tôi đã
ngủ ở một chỗ có giường màn, trên là trời dưới là đất. Còn giết người thì
tuyệt không!
- Tại sao mày không thể nói rõ nơi mày ngủ?
- Tôi không thể. Thế thôi!
- Vậy thì mày sẽ bị đi đày, nếu không bị lên máy chém.
Thốt nhiên, Tuệ thấy rùng mình. Anh nhớ đến những trang giấy anh đang
viết dở dang, nhớ đến ánh mắt, những nụ hôn nồng nàn và vòng tay xiết
chặt của Kiều Mai mới đêm nào, anh nhớ cả đến những đám mây, tiếng