CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 216

23

Lucie

T

ôi mừng rỡ khi thấy Lucie trong vườn. Tôi vừa dựng xe đạp ngoài bờ

rào chưa kịp gọi thì Nana, đứa con gái lên sáu tuổi của Lucie, thấy tôi vội
reo lên. Tôi nhấc bổng Nana hôn vào má và vào tóc. Như mọi khi, Nana
thọc tay vào túi áo tôi tìm kẹo. Nhưng lần này không có kẹo, mặt đứa bé
xinh đẹp ngộ nghĩnh ấy xịu ngay đi.

Lucie đứng dậy mắng yêu con, rồi giơ tay cho tôi bắt.
Nhìn bàn tay người đàn bà thân yêu, tôi rầu mặt lại. Lucie chưa rụt tay

về, nhìn vào mắt tôi:

- Sao Hoài có vẻ buồn?
Tôi không dám hỏi. Tôi ngạc nhiên vì nhẫn cưới của chồng Lucie tặng

Lucie năm xưa sao bữa nay không còn ở ngón tay Lucie nữa?

Không cần hỏi, tôi cũng đoán có lẽ Lucie đã bán mất rồi.
- Hoài, sao cứ buồn thế để tôi phải buồn lây…
- Không, có gì buồn đâu! Chỉ vì thấy tay Lucie nóng, tôi tưởng Lucie lại

ốm.

Nàng cười phá lên:
- Ồ, Hoài làm như mình là thày thuốc ấy. - Và giọng nàng hạ thấp:
- Hoài ơi, sự thực thì lúc nào tôi chả ốm. Ốm cả tinh thần nữa kia.
Nàng và tôi cùng lặng im. Nana chạy tung tung đùa với cái bóng in dài

trên mặt cỏ dưới nắng thu, đến đưa tôi giữ hộ con bướm, rồi lại chạy đi.

Lucie sửng sốt vỗ vai tôi bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.