CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 218

xưa là vì hiện giờ Lucie đã vận y phục An Nam và ở một cái nhà tồi; Lucie
tránh mặt, sợ người ta khinh bỉ.

“Thế nào, Hoài?...” Lucie không bao giờ dám nói: “René hẳn đã có một

người vợ ở Paris đẹp lắm, giàu lắm, có phải người ta đã nói với Hoài như
thế rồi phải không? Hoài giấu tôi làm gì nữa!”

Ờ, sao Lucie chẳng hỏi tôi như thế, vì đó là tin có thực hoặc có thể đúng

cơ mà! Tội nghiệp, chỉ vì Lucie còn nhớ, còn yêu chồng quá, nàng sợ “sự
thực” làm tan mất sự chờ mong mà nàng cần bám vào nó để sống, để tin
rằng mình vẫn còn chồng.

- Tôi cho Hoài xem cái này nhé, có thể đoán trước là cái gì không?
Tôi chịu. Lucie đặt trước mặt tôi quyển Album.
Nàng ngồi cạnh tôi, giở từng tờ. Đây là mấy tấm ảnh Lucie chụp với

René trong những cuộc đi du lịch hầu khắp Đông Dương. Hồi ấy Lucie đẹp
hơn bây giờ nhiều, ăn mặc như tất cả những người đàn bà Pháp giàu sang.

Tôi buồn rầu ngước mắt nhìn Lucie. Nàng đặt tay lên vai tôi, và má nàng

áp má tôi nói khẽ:

- Hoài thương tôi lắm à? Cảm ơn. Nhưng tôi cũng không cần tiếc thời

sung sướng ấy. Tôi chỉ tiếc có René. À, quyển nhật kí của tôi Hoài đọc
xong rồi chứ, và nghĩ thế nào?

- Tôi thấy Lucie yêu René lắm.
Lucie thở dài:
- Có lẽ tôi không thể yêu ai hơn người ấy được đâu, Hoài ạ.
Lòng tôi bỗng bị một cái gì bóp chặt, như là một sự hờn ghen. Tôi cúi

xuống để Lucie khỏi đọc thấy cảm giác của tôi.

Tôi gấp quyển Album lại, kính cẩm đặt lên tay nàng.
Lucie vô tình không biết lòng tôi, nàng đỡ lấy bỏ vào tủ, rồi quay lại

mỉm cười:

- Còn việc học đàn nữa chứ? Trong tuần lễ này, Hoài tấn tới khá nhiều.
Tôi đỡ cây đàn xuống, gảy một bản mà Lucie dạy buổi đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.