CÔ GÁI LÀNG SƠN HẠ - Trang 219

Bản đàn buồn quá. Tôi trút cả lòng dau, tình đau vào mấy đường tơ.

Lucie nhìn tôi, mắt hoe hoe đỏ.

Lucie! Em khóc thương tôi, hay là khóc thương kẻ phương trời nào?
Nhưng dù sao lòng tôi cũng hả hê vì tôi đã làm cho người đàn bà xinh

đẹp tuyệt vời kia phải khóc.

❉❉❉

Ra đường, tôi hối hận ngay. Sao Lucie đang sầu khổ lại nỡ khiến nàng

sầu khổ nữa, để làm gì?

Tôi đạp xe thẳng lên phía Hồ Tây. Gió chiều hơi lạnh. Một mảnh buồm

trắng đứng yên trên mặt nước, xa hơn nữa, trên đường Cổ Ngư, những
chòm cây quyện hơi sương mờ như những nét mực nhòa, thấp thoáng bóng
vài con ngựa trắng.

Tôi ngồi xuống mặt cỏ, nghĩ về Lucie. Tôi ước ao lúc này Lucie đi bách

bộ qua đây như mọi buổi chiều để tôi được ngỏ lòng, tôi khóc như một đứa
trẻ còn thơ. Lucie sẽ vỗ về tôi, làm như lúc Nana khóc.

Trời tối dần. Tôi nhảy lên xe đạp, lại qua nhà Lucie. Dừng xe ở ngoài

giậu, nhìn vào thấy Lucie đang dạy con học trên thềm. Dưới ánh sáng cây
đèn dầu nhỏ, trong cái khung cảnh quá nghèo nàn, Lucie đẹp não nùng như
một thiếu phụ ở nhà tu kín. Những ý nghĩ dại dột bị chìm ngay, nhường chỗ
cho sự kính trọng, sự thân yêu như buổi đầu tôi sẵn có đối với người đàn bà
hơn tuổi ấy, - tôi vội vàng lên xe, đạp miết vào bóng tối.

Một tuần lễ, tôi chưa dám đến nhà Lucie. Bởi tôi hổ thẹn vì những cuồng

vọng ở trong lòng. Nhất định tôi phải chờ cho nó mất hẳn đi, tôi phải chờ
cho lòng tôi bình tĩnh, tâm tôi trong sáng. Ngày nào cũng dậy sớm, tôi cầm
quyển kinh đến nhà thờ.

Các bạn học cùng trọ tưởng tôi sẽ thành một kẻ tử vì đạo, vì trong những

ngày ấy, tôi sốt dữ lắm.

Một hôm, đi học về, một bạn đưa tôi một phong thư.
Thư của Lucie! Nàng bảo tôi năng đến, kẻo bỏ dở việc học đàn; kẻo

Nana nhớ, nhắc luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.