CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 114

V

Làm sao tôi có thể miêu tả được cuộc đời ở thời Trung cổ mà Marianne

Engel nói là của cô, khi mà - dĩ nhiên - cô cũng như tôi, không còn sống ở
thế kỷ mười bốn nữa? Thách thức không chỉ nằm ở tính thiếu chân thực
trong câu chuyện, mà còn bởi tôi không còn có thể chỉ viết bằng giọng của
chính mình nữa: bây giờ tôi phải viết theo cả giọng của cô. Tôi đã rất nỗ lực
để viết lại câu chuyện về Engelthal chính xác theo những gì cô kể, nhưng
nếu việc ghi lại những lời cô nói có gì sai sót thì rất mong được lượng thứ.
Tôi đã cố hết sức rồi.

Câu chuyện cũng đặt ra câu hỏi rằng Marianne Engel thực ra đã điên đến

mức độ nào. Cô có thật sự tin rằng mình đã được nuôi dạy trong một tu viện
thời Trung cổ không, hay cô chỉ đang cố mua vui cho một bệnh nhân bỏng?
Khi tôi cố bắt cô thú nhận cô chỉ đang bịa chuyện, cô nhìn tôi như thể chính
tôi mới là kẻ điên và, vì tôi muốn cô lại đến nữa, nên tôi cũng khó lòng bắt
cô nói khác đi được. Cuối cùng, tôi quyết định cứ để cô kể chuyện cho tới
khi sự thật bị lột trần.

Tôi không phải người duy nhất nghĩ ngợi về tình trạng thần kinh của vị

khách này. Bác sĩ Edwards đã đến thăm tôi với mục đích xa xôi là khuyên
tôi hạn chế các cuộc viếng thăm tiếp theo của người phụ nữ mới xuất hiện
trong cuộc đời tôi đây. Cuộc trò chuyện bắt đầu bằng lời cảnh báo về những
rủi ro sức khỏe Marianne Engel có thể mang tới; do cô cứ lén lút vào khi
các y tá không để ý và cô chẳng thèm quan tâm đến nội quy đồng phục
dành cho khách thăm bệnh, ai mà biết được cô sẽ mang các thể loại vi trùng
gì đến? Tôi gật gù tán thành ý kiến này nhưng bẻ lại rằng việc trông đợi một
cái gì đó - một ai đó - đến thăm hiển nhiên không hại gì đến quá trình hồi
phục của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.