CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 115

“Có thể là thế, nhưng anh cần phải tập trung vào việc hồi phục, chứ

không phải là quan tâm tới…” Nan dừng một chút để soạn ra một cụm từ
mang tính chính trị, “… những vấn đề chẳng có ích gì cho anh cả.”

Bà mới nhanh nhảu làm sao khi cho tôi biết tôi cần gì, tôi nghĩ.

“Tôi đã làm nghề này lâu rồi và tôi thấy gia tăng căng thẳng có thể gây

hại cho bệnh nhân thế nào.”

Tôi hỏi liệu có phải bà lo lắng vì khách của tôi là bệnh nhân không

thường xuyên của bệnh viện không, và Nan khẳng định chuyện đó chẳng có
lợi cho Marianne Engel chút nào. Tuy nhiên, bà cũng mau miệng thêm rằng
họ không, hay không thể, viện cớ này để cấm cửa Marianne Engel; vì cô
được đánh giá là đủ khả năng hòa nhập xã hội, thế nên cô cũng đủ điều kiện
đến thăm bệnh nhân. Tuy nhiên, tôi thấy Nan có thể dùng ảnh hưởng của
mình để gây khó dễ hết mức.

“Tôi muốn nói với chị,” tôi đề nghị, “nếu chị cho phép cô ấy tiếp tục đến,

tôi sẽ tập luyện với Sayuri chăm chỉ hơn.”

“Kiểu gì thì anh cũng vẫn phải làm thế thôi.”

“Nhưng mà tôi sẽ không làm thế,” tôi nói, “và chị sẽ chỉ nhận được cái

chị đáng nhận được thôi.”

Nan hẳn xét thấy bà sẽ không có vụ thương lượng nào tốt hơn cái tôi

đang đề nghị, vì bà đã chấp nhận. Tuy nhiên, bà không thể không thêm vào,
“Tôi không bắt buộc phải thích chuyện đó đâu nhé.”

“Không, chị không cần phải thích đâu,” tôi nói. “Chị chỉ cần để cô ấy yên

thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.