CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 117

khỏe hơn tôi, người phụ nữ Nhật Bản nhỏ bé này còn làm tôi nóng mắt hơn
khi cô khẽ cúi đầu chào rời khỏi phòng.

* * *

Sau đó, khi bác sĩ Edwards tới bên giường bệnh của tôi, tôi đã hỏi về căn

phòng riêng. Tại sao, tôi vặn vẹo, tôi lại được xài sang đến thế? Nó chẳng
có vẻ gì là phần thưởng cho thái độ tốt của tôi, hay cho sự luyện tập khắt
khe tôi vừa bắt đầu và sẽ còn phải tiếp tục cả.

Nan, theo lời bà, đang tiến hành một nghiên cứu mà bà rất mong được

xuất bản về ảnh hưởng của phòng riêng trong việc chữa trị cho bệnh nhân
bỏng so với phòng chung. Bà hy vọng trường hợp của tôi có thể cung cấp
thêm một số góc nhìn sâu sắc về những bệnh nhân được chuyển phòng
trong quá trình điều trị, và thật may mắn làm sao khi ngẫu nhiên lại còn một
phòng trống. Khi tôi hỏi liệu điều này có đồng nghĩa với việc một lúc nào
đó tôi có thể bị chuyển lại về phòng chung không, bà chỉ nói là vẫn chưa
biết được.

Tôi trấn an bà rằng tôi rất vui được làm con chuột thí nghiệm bé bỏng bị

cách ly cho bà chừng nào bà muốn, nhưng có chua thêm: “Chị chắc là
không còn điều kiện nào nữa chứ?”

Bà nghĩ một chút, rồi quyết định hé thêm một sự thật - điều mà tôi đã

đoán từ trước: “Anh cứ thoải mái tiếp nhận những cuộc viếng thăm của cô
Engel, nhưng tôi thấy cô ấy không có lý do nào để đến thăm những bệnh
nhân khác.”

Tôi nói rằng tôi rất cảm kích sự quan tâm của bà dành cho những người

khác, và bà gật đầu. Khi cả hai đều thấy rõ là chẳng còn gì để nói thêm, bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.