CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 116

* * *

Không lâu sau cuộc gặp với bác sĩ Edwards, Connie đến cùng một tay hộ

lý để đưa tôi tới một căn phòng biệt lập, cách xa các bệnh nhân bỏng khác.
Tôi hỏi cô chuyện gì đang xảy ra - chắc chắn có nhầm lẫn gì rồi. Không
đâu, cô trấn an tôi, tôi sẽ có phòng riêng, theo chỉ thị của bác sĩ Edwards, dù
cô không biết tại sao. Cô nói với tôi rằng tôi nên cố hưởng thụ sự riêng tư
của mình khi còn có thể vì nếu điều này là một nhầm lẫn, nó sẽ nhanh
chóng bị sửa chữa thôi. Thay vì mang tôi ra khỏi chiếc giường xương, họ
chỉ làm mỗi việc là đẩy cả cái giường ấy xuống hành lang rồi vào một căn
phòng nhỏ hơn, nhưng rất đẹp và trống không.

Trống không, ấy là, cho tới khi Sayuri đến vẽ ra một bài tập mà cô muốn

tôi bắt đầu luyện tập hằng ngày. “Bác sĩ Edwards bảo tôi là anh đang rất háo
hức được tập những bài tập khó hơn,” cô vừa nói vừa đặt một cái ván dài
bằng thành giường lên giường, dựng nghiêng cách xa tôi. Trên tấm ván xẻ
một cái rãnh lấy chỗ cho cô đặt hai quả bóng bạc nặng một cân vào. Tôi
phải đẩy quả bóng lên tận đỉnh ván, và rồi lại nhẹ nhàng đỡ lấy khi nó lăn
xuống chân ván. Cứ thế lặp đi lặp lại.

Tôi đã từng kéo những thiết bị quay phim nặng hàng chục cân đi quanh

giường vào mỗi thước phim, thế mà giờ đây tôi lại phải hạ mình đẩy một
quả bóng lên trên một cái ván gỗ. Tệ hơn, ngay cả nhiệm vụ đơn giản này
cũng khiến tôi phải tập trung hết sức mình. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt
băng bó của mình phản chiếu trên mặt cong của quả bóng bạc, và tôi càng
đẩy quả bóng ra xa bao nhiêu, hình ảnh phản chiếu của tôi càng chạy ra xa
bấy nhiêu. Sayuri tán thưởng mọi thành công của tôi. “Hoàn hảo!” Khi
chúng tôi kết thúc, cô nhẹ nhàng đẩy quả bóng như thể nó là - ừm, như thể
nó là một quả bóng nặng một cân vậy. Không những làm tôi nóng mắt vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.