CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 253

XIV

Lẽ ra tôi không nên quá ngạc nhiên khi tòa nhà đầu tiên đập vào mắt lúc

chúng tôi rẽ vào đường Lemuria Drive là một nhà thờ. Nhà thờ thánh
Romanus xứ Conrat là một khối kiến trúc đồ sộ cố ra vẻ đáng kính hơn thực
tế. Trông nó không có vẻ bị bỏ bê, mà đúng hơn là dường như tiền đã cạn
kiệt. Lớp sơn bong tróc, gạch đá sứt mẻ, và những vết nứt trên cửa sổ thì
được dán lại bằng băng dính trong. Có một biển báo bên cạnh con đường bê
tông hướng ra cửa chính, viết chữ đen trên nền bảng trắng rằng cha
Shanahan mời tất cả mọi người đến dự lễ Mass vào ngày Chủ nhật. Phía sau
nhà thờ Romanus là một khu nghĩa trang đổ nát với những phiến đá xám
bạc màu nối đuôi nhau trồi lên khỏi mặt đất như những viên sủi giảm đau
Alka-Seltzer rơi xuống rìa đất vậy. Cỏ héo vàng trông như mái tóc lởm
chởm còn hoa tưởng niệm người quá cố thì thối rữa trên đất. Một vài tấm
bia lớn hơn có tạc tượng các thiên thần đưa người đã khuất lên Thiên
đường. Tôi hỏi Marianne Engel có tạc bức tượng nào ở đây không. Không,
cô nói, cô không chế tác những công trình kiểu ấy.

Ngôi nhà của cô, ở lô đất tiếp theo nhìn từ phía nhà thờ thánh Romanus,

thực sự trông giống một pháo đài hơn: một thành trì bằng đá vĩ đại khiến
người ta không khỏi nghĩ nó có thể chống chọi cả một cuộc vây ráp của
quân Hung Nô. Cô có thể thấy rõ mặt tôi thộn ra thế nào trước sự kiên cố
đó, nên đã giải thích ngay rằng cô không thể tưởng tượng được việc phải
sống trong một tòa nhà không thể đương đầu với dòng chảy thời gian.

Khi cô giúp tôi ra khỏi xe, tôi hỏi liệu cô có thấy sợ khi sống cạnh một

nghĩa trang không. Cô chỉ nhún vai và nhắc tôi để ý những phiến đá lát
đường vì vài viên đã long ra. Cô lầm bầm giải thích về cái cây vươn lên trên
chiếc xe cút kít như một chậu cây cảnh, bánh trước gỉ sét của nó ngập trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.