CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 254

đất mùn. Một hòm thư được cấu tạo sao cho thư được nhét vào cái miệng há
hốc của một con rồng.

Ở hông nhà là hai cánh cửa gỗ sồi to tướng với bản lề bằng thép nặng

trịch mở lối xuống xưởng chế tác dưới tầng hầm, được lắp đặt đặc biệt để
những tảng đá tạc tượng có thể lọt qua. “Cải tiến được nhiều như thế này là
nhờ vào việc giảm thuế. Nhân tiện, đó là những gì Jack nói với tôi.”

NGƯƠI VẪN CHƯA QUÊN CHUYỆN CỦA JACK, ĐÚNG KHÔNG?

Một con chó màu nâu sữa chạy ra từ sân sau, con Bougatsa nổi tiếng đây

mà. Marianne Engel cúi xuống xoa xoa cái đầu to bự ngu ngốc của nó, kéo
tai nó ra sau. “Boogie!” Chỉ cần mất một giây là có thể xác định ngay con
cẩu này đã củng cố tất cả những gì tôi ghét về loài chó. Nó trông đần độn
theo đúng kiểu của chó, cái lưỡi lờ đờ liếm hết bên này đến bên khác, cái
đầu lúc lắc xung quanh như một vũ nữ Hawaii bằng nhựa õng ẹo ngồi trên
bảng điều khiển xe ô tô của một tay ma cô.

TA CƯỢC RẰNG JACK LÀ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÌNH

THƯỜNG. CÓ NHIỀU THỨ ĐẦY HỨA HẸN.

“Chúng ta hát cho chàng trai dễ thương này một bài nhé?” Marianne

Engel rên lên như một dã nhân chân to rít thuốc hết điếu này đến điếu khác,
và Bougatsa hùa vào, cố bắt chước. Tôi đã biết rõ là cô hát rất hay, thế nên
rõ ràng cô chỉ hát kiểu này để chơi với con cún của mình thôi. Giờ đây tai
tôi chỉ còn là mấy mẩu thịt be bé, từa tựa như quả mơ khô nhú ra từ cái đầu
đặc kín bé tí thôi. Tai phải hầu như đã điếc hẳn nhưng tai trái vẫn còn đủ
thính để nhận ra những âm thanh ấy khủng khiếp đến mức nào. Hai cái đầu
nghiêng ngả khiến người ta nghĩ rằng hai kẻ chủ tớ đang tưởng tượng ra
những nốt thăng lượn lờ trên đầu mình, chờ họ nhảy lên vồ lấy. Họ trượt.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi Marianne Engel lại sống cạnh một nghĩa trang:
ngoài người chết ra còn ai có thể chịu nổi cô cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.