CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 287

XVI

Nhân lúc ở nhà một mình khi Marianne Engel đi chợ mua tạp phẩm, tôi

quyết định dành trọn buổi chiều để đọc tác phẩm Ân điển-cuộc đời. Tôi
đang ngồi đọc trong nhà bếp thì nghe tiếng ai đó đi qua cổng chính pháo
đài, bước những bước chân như của một con tê giác mẹ hùng hục đi tìm
con.

“Marianne?” Giọng một phụ nữ bắn những âm tiết như một khẩu súng

khạc ba viên đạn một lúc. Vừa xuất hiện trước cửa phòng ăn, bà lùi ngay lại
trước sự hiện diện của tôi. “Anh là người đó hả? Lạy Chúa tôi! Thế này còn
tệ hơn tôi tưởng.”

Thấp, nhưng thấp kiểu Napoleon; cái kiểu thấp mà luôn kiễng chân lên

để cố trông có vẻ cao hơn. Mập, nhưng mập kiểu một quả bóng nước; da
thịt không nhão nhoét, nhưng cứ tròn ung ủng như đang tìm chỗ để nổ tung
lên. Tuổi tác sao, năm mươi chăng? Rất khó nói chính xác, nhưng có lẽ vậy.
Bà chưa có nếp nhăn; khuôn mặt quá tròn mà. Tóc ngắn cũn, má hồng rực;
bộ âu phục đen với áo sơ mi trắng, ve áo rộng hất ra phía trước; giày đánh
xi bóng lộn; tay chống hông. Mắt bà đầy vẻ hiếu chiến, như thể đang thách
tôi đập một cú vào cằm bà ấy. Bà nói, “Anh đúng là một đống bầy nhầy
không hơn không kém.”

“Bà là ai?”

“Jack,” bà trả lời. Cuối cùng tôi đã đứng trước mặt người đàn ông luôn

làm tôi cảm thấy bất an, chỉ để thấy rằng đó là một người đàn bà. Nhưng rõ
ràng Jack Meredith trông cũng chẳng khác típ phụ nữ luôn mong mình là
đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.