CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 289

“Tôi đã vào cái nhà này từ khi anh còn là một thằng nhóc ăn trộm đồ

uống ở các buổi khiêu vũ trung học cơ,” Jack quát ầm lên, “và tôi cũng
chẳng thích thú gì cái việc anh ở lại đây cả. Anh có thuốc lá chứ?”

“Tôi không hút.”

Bà với lấy gói thuốc lá Marianne Engel để trên quầy. “Trong tình trạng

anh hiện nay thì đó có vẻ là một ý hay đấy.”

“Thế bà là người môi giới của Marianne à?” Tôi vẫn chưa có được câu

trả lời cho câu hỏi lúc đầu.

“Thế và hơn nữa, cậu trai, nên hãy cư xử cho cẩn thận.” Jack hít một hơi

thật sâu rồi chĩa điếu thuốc về phía tôi vẻ buộc tội. “Cái kẻ chẳng biết gọi là
gì này, anh sống ở đây à, thật là một ý tưởng siêu tồi tệ. Tôi sẽ thuyết phục
cô ấy bằng được, đồ quỷ nhỏ.”

Có lẽ bạn cũng có thể đoán được là tôi rất thích Jack Meredith. Trước hết

bởi bà là người duy nhất nói đủ to để tôi không phải bảo bà lặp lại cho tôi
nghe. Nhưng hơn thế, tôi đã bị hớp hồn bởi cá tính mạnh bạo của bà: bà cứ
như một con gà tây béo tròn nhân hóa được chọn làm nhân vật chính cho
tiểu thuyết trinh thám kỳ bí của Raymond Chandler vậy. Tuy nhiên, điểm
làm tôi cảm kích bà nhất là bà chẳng có chút cảm thông nào với bệnh nhân
bỏng. Chúng tôi nhìn nhau vài phút qua cái bàn. Bà vừa cuộn điếu thuốc lá
giữa ngón cái và ngón trỏ vừa nheo nheo mắt, vẻ rất khó chơi, trước khi
nói: “Cậu nghĩ mình đang nhìn cái quái gì đấy hả, đồ Khoai Tây Chiên?”

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.