CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 316

XVIII

Dù rõ ràng đã biết câu trả lời, Marianne Engel vẫn cứ vờ vịt hỏi tôi xem

hôm nay là ngày gì.

“Thứ Sáu Tuần Thánh,” tôi trả lời.

“Theo tôi.” Chúng tôi trèo vào xe của cô và chưa đầy nửa tiếng sau tôi đã

nhận ra chính xác nơi chúng tôi định đến: ngọn đồi nơi tôi đã gặp tai nạn.
Khi chúng tôi đến nơi, chẳng dấu hiệu gì cho thấy nơi đây từng xảy ra một
vụ tai nạn. Cây cối không còn che giấu cả một toán lính đánh thuê được gửi
tới để tiêu diệt tôi nữa. Những cây cột gỗ đã thay mới, dây cáp cũng chăng
lại, và giờ cũng bạc phếch chẳng khác gì những cái còn lại. Chẳng có vết
bánh xe hay đất cát bị xới tung lên; chỉ là một khúc cua khác mà thôi. Khi
tôi hỏi tại sao cô biết chính xác địa điểm này, Marianne Engel chỉ mỉm cười
và cho Bougatsa nhảy ra khỏi ghế sau. Nó khoái chí nhảy vòng quanh, và
cô đã phải quát lên khi nó ra quá gần rìa đường.

Cô lấy một chiếc túi nhỏ bằng da trong cốp xe và cầm tay dẫn tôi tới dải

phân cách giữa mặt đường và vách đá. Nơi đây tôi thấy dấu hiệu đầu tiên
chứng tỏ tai nạn của tôi đã thực sự xảy ra. Vẫn còn một vùng đất cháy sém
ở dưới đáy vực, một chấm đen nhỏ chẳng khác gì dấu chấm bạn có thể thấy
ở cuối câu này, ngay bên cạnh con suối nhỏ đã cứu mạng tôi.

Những chiếc mô tô phóng vụt qua, rõ ràng họ rất băn khoăn không hiểu

chúng tôi đang nhìn gì. “Xuống đi nào,” cô nói rồi dẫn tôi qua những chiếc
cọc gỗ mới. Bougatsa chạy trước chúng tôi, sung sướng tìm thấy một lối đi
xuống đáy vực nơi chúng tôi có thể dễ dàng theo sau, và xa phía bên góc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.