CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 382

XXII

Tránh không bị ai chú ý đối với một nạn nhân bỏng lúc thường đã là rất

khó khăn, nhưng nó còn trở nên khó khăn gấp bội khi anh ta phải ở trong
cửa hàng vải vóc cùng một phụ nữ tóc tai rối bù cứ giơ những mảnh vải
trắng ra trước ngực anh ta, đo đạc sao cho đủ để may cho anh ta bộ áo
choàng thiên thần.

Khi đến lúc trả tiền, tôi bước tới giữa Marianne Engel và cô thu ngân,

chìa thẻ tín dụng của mình ra. Cái cảm giác độc lập về tài chính nó mang lại
mới buồn cười làm sao, vì đằng nào tiền trong thẻ cũng lấy từ tài khoản của
cô. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể sống trong ảo giác một chút.

Sau khi mua sắm xong các đồ hóa trang cần thiết, chúng tôi đến một nhà

băng địa phương để làm một việc kỳ lạ. Marianne Engel muốn ghi tên tôi
vào danh sách những người có thể sử dụng tài khoản két sắt ngân hàng của
cô, và nhà băng cần mẫu chữ ký của tôi để hoàn tất thủ tục. Khi tôi hỏi tại
sao cô lại muốn làm thế, cô chỉ trả lời rằng chuẩn bị trước thì tốt, vì có
Chúa mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai. Tôi lại hỏi là cô có
định đưa chìa khóa két sắt cho tôi hay không. Không, cô trả lời, chưa đến
lúc. Thế còn ai trong danh sách nữa? Chẳng ai cả.

Chúng tôi đến một quán cà phê để uống cà phê sữa không bọt, ngồi tại

một cái bàn ngoài cửa trong khi Marianne Engel dạy tôi đọc phiên bản Địa
ngục
của Iceland. Hiển nhiên đó không phải một nơi đầy lửa mà là đầy
băng: trong khi người Anh nói rằng “nóng như địa ngục”, người Iceland sẽ
nói là helkuldi, “lạnh như địa ngục”. Điều này cũng dễ hiểu thôi: dành cả
đời mình vật lộn trong cái khí hậu băng giá khắc nghiệt ấy, làm sao họ có
thể sợ cái gì hơn một phiên bản vĩnh hằng của thứ tương tự? Đối với người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.