CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 384

“Thật tuyệt khi nhìn thấy một trong số chúng ta ra ngoài vào ban ngày,”

anh nói. “Không phải chúng ta là những bóng ma, chỉ là chúng ta giỏi giấu
mình thôi.”

Chúng tôi nói chuyện phiếm trong độ chục phút và có vẻ Lance chẳng

thấy phiền gì khi chúng tôi thu hút những ánh nhìn tò mò của hầu hết mọi
người đi ngang qua. Tôi chắc Lance cũng thấy, nhưng tôi rất ngưỡng mộ
khả năng vờ như không thấy gì của anh.

* * *

Tôi mặc áo chùng màu trắng và đeo một đôi cánh làm từ tất giấy căng

trên mắc áo, phủ đầy kim tuyến bạc. Marianne Engel chỉnh lại vầng hào
quang trên đầu tôi (cái que rửa ống nước, sơn màu vàng) trước khi xắn ống
tay áo thiên thần của tôi lên để tiêm một liều morphine, nó chảy vào trong
huyết quản tôi như những giọt sữa vón cục của lòng nhân đạo. Bougatsa
chạy quanh cắn vào gót chân chúng tôi, và tôi băn khoăn không hiểu sao cái
đầu óc bé tí của con chó có thể nghĩ ra một trò như thế.

Cô cũng mặc áo chùng - hay chính xác hơn, một chiếc váy suông thắt eo

lỏng đến nỗi trông y như cái áo chùng. Tóc cô hơi rối hơn bình thường, dù
đã được buộc gọn lại trước trán bằng một dải ruy băng lớn trùm cả lên thái
dương của cô. Một dải vải không bị vướng vào mấy lọn tóc tuột xuống lưng
cô. Cô luồn chỗ vải thừa này vào khuỷu tay, để nó phủ lên cẳng tay cô như
cách người hầu bàn phục vụ khăn ăn cho khách. Tay còn lại của cô cầm một
chiếc đèn lồng kiểu cổ, không có dầu bên trong, và quanh mắt cá chân cô -
bên mắt cá chân có hình xăm chuỗi tràng hạt - là một vòng lá. Cô giải thích
rằng cái này tượng trưng cho vòng nguyệt quế lẽ ra phải được buộc vào
chân cô rồi cứ thế để loẹt quoẹt dưới đất, nhưng nếu làm thế thật thì cô sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.