CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 444

XVII

Trời đã rạng khi Agletrudis xuất hiện trước cổng Engelthal, với nụ cười

hả hê trước sự đau khổ của người khác không hợp chút nào với gương mặt
của một nữ tu. Cô ta hất hàm về phía anh, lúc này vẫn còn đang loay hoay
trên lưng ngựa với thân thể đầy máu của Brandeis, và nói, “Tôi thấy hình
như cô đã mang người tình của mình tới.”

Tôi không thể bộc lộ nỗi tức giận của mình nếu chúng ta muốn có bất cứ

cơ hội nào vào trong. Tôi cần phải cầu xin lòng trắc ẩn của cô ta; cô ta, xét
cho cùng, cũng đã nguyện cống hiến cả đời cho Chúa. “Chúng tôi cần chỗ
trú. Nếu không được giúp đỡ, chúng tôi sẽ chết.”

“Ái chà,” Agletrudis nói, gật gật đầu và đan hai tay lại sau lưng. “Vậy cái

linh hồn ham hố phiêu lưu của cô cuối cùng đã tìm được thứ nó dày công
tìm kiếm bấy lâu. Có khi còn hơn ấy chứ.” Cũng giống như xơ Constantia
trước đấy, Agletrudis chăm chú soi mói cái bụng lồ lộ của tôi.

Tôi dằn từng tiếng. “Cô phải hiểu rằng không dễ dàng gì để chúng tôi -

để tôi - đến được đây.” Hai tay tôi cũng chắp sau lưng, nhưng bởi vì tôi
không muốn Agletrudis nhìn thấy chúng co lại thành hai nắm đấm. “Chúng
tôi chẳng còn chỗ nào để đi cả.”

Agletrudis cố nặn ra một vẻ mặt thông cảm, nhưng chỉ làm nụ cười của

cô ta thêm kinh tởm. “Chuyện này đã đặt chúng tôi vào một tình huống vô
cùng thú vị. Nhiệm vụ của chúng tôi là nhân từ độ lượng, và chúng tôi được
dạy phải tha thứ cho mọi kẻ tội đồ. Tuy thế, vấn đề khó khăn nằm ở chỗ hầu
hết các xơ ở đây đều coi cô còn tệ hơn cả một kẻ tội đồ bình thường nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.