CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 89

mà biết được, có lẽ một ngày nào đó các bác sĩ sẽ khai thác cái mỏ lộ thiên
của tôi cạn kiệt tới mức tôi chả còn gì ngoài hư vô nữa.

Marianne Engel đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế trong góc phòng tôi,

khoác trên người thứ gì đó trông rất nhếch nhác. Sau vài giây dụi mắt cho
quen với ánh sáng, tôi nhận ra đó là bộ đồng phục dành cho khách thăm
bệnh. Khi thấy tôi đã tỉnh, cô liền đi về phía tôi, cuốn sách cô đang đọc có

nhan đề Non Omnis Moriar

[15]

.

“Sao cô lại ở đây?” Tôi đợi một câu trả lời sẽ vuốt ve cái tôi ngất ngưởng

của mình.

“Tôi đến để nhìn anh chịu đau đớn.”

“Cái gì?”

“Tôi ghen tị điều đó.”

Quên cái bệnh tâm thần của cô ta đi: một nạn nhân bỏng sẽ không thể tha

thứ cho người dám tuyên bố ghen tị với sự đau đớn của anh ta đâu. Tôi đấu
tranh kịch liệt với màn sương thuốc gây mê của mình để tung ra cú phản
đòn dữ dội. Tôi không thể nhớ chính xác mình đã nói những gì, nhưng chắc
chắn chẳng nhẹ nhàng chút nào.

Khi hiểu ra những lời nói của mình xúc phạm tôi đến thế nào, cô cố giải

thích. “Tôi ghen tị với tất cả những nỗi thống khổ, vì có thống khổ mới có
một tâm hồn đẹp. Nó mang người ta đến gần Chúa hơn. Những người phải
chịu đau khổ là những đứa con được Chúa lựa chọn.”

“Thế sao cô không đi mà tự thiêu ấy,” tôi nạt, “và thấy mình trở nên đẹp

thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.