CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 88

phòng tôi, một hàng áo blu trắng làm tôi nhớ đến bài thơ Flanders Fields.
Họ chiếu, chụp và lẩm bẩm gì đó đại loại như “Thật thú vị” và
“Hừmmmm.” (Dù có gì thực sự thú vị đi nữa, một bác sĩ không bao giờ,
không bao giờ, được phép nói “Thú vị” với lại “Hừmmm” trước mặt bệnh
nhân cả.) Thật nhanh gọn, đám bác sĩ thích lẩm bẩm này xác định rằng tôi
bị viêm tụy nặng, tình hình nguy kịch đến nỗi rất nhiều mô tụy của tôi đã
chết.

Quá trình hoại tử tụy có hai loại chính: không nhiễm trùng và nhiễm

trùng. Loại của tôi là nhiễm trùng. Nếu không được phẫu thuật kịp thời, khả
năng tôi không qua khỏi là khá cao. Thế là các bác sĩ nói với tôi rằng tôi
không có nhiều lựa chọn ngoài việc loại bỏ, càng nhanh càng tốt, một lượng
lớn mô tụy. Sao lại không làm theo chứ, tôi nhún vai. Sau năm giờ chẩn
đoán, tôi được đưa lên xe đẩy vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ gây mê bảo tôi
đếm ngược từ mười. Tôi chỉ đếm đến sáu.

Bệnh nhân bỏng không được sử dụng loại thuốc gây mê thông thường,

thay vào đó là thuốc gây mê ketamine - thường gây ảo giác. Trong một lần
được gây mê, tôi đã có một ảo giác vô cùng dễ chịu, một món quà khuyến
mãi bất ngờ cho một trải nghiệm lẽ ra thật tê tái. Tôi đang đứng nhìn ra
biển, một phụ nữ Anh đáng yêu cạnh bên, và đối với một bệnh nhân bỏng
còn gì tuyệt vời hơn giấc mơ về nước?

* * *

Tôi tỉnh dậy để tiếp nhận thông tin nửa số mô tụy của mình đã bị cắt bỏ.

Thêm vào đó, bác sĩ phẫu thuật còn vốc một nắm đầy mô ruột bị tổn thương
gần đó. Tôi nghĩ ông cho rằng vì đã mất công mổ phanh ra rồi nên tội gì mà
không vơ vét hết. Từng chút từng chút một, tôi trở thành chất thải y tế. Ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.