Chúng tôi còn nói nhiều nữa, về khối chuyện. Rồi bác sĩ Edwards, tôi có
thể nhận ra tiếng bước chân, bước vào phòng theo lịch trực thường ngày và
kéo rèm ra.
“Ồ,” bà nói, bất ngờ khi thấy một vị khách. “Tôi có làm phiền không?”
Marianne Engel kéo cái mũ trùm đầu lại rồi đứng bật dậy, suýt thì vướng
vào tấm rèm nhựa khi vội vã đi qua bác sĩ Edwards. Trên lối ra, cô còn
ngoái lại nhìn tôi khẩn khoản, “Đừng nói với ai nhé.”
* * *
Những ngày sau cuộc viếng thăm của Marianne Engel, Nan bắt đầu dùng
một con dao lóc da bằng điện để “thu hoạch” phần da nguyên lành của tôi
và ghép sang vết thương. Bà nói với tôi đây là một bước tiến trong quá trình
điều trị, nhưng trông chẳng có vẻ gì như thế cả. Vùng da khỏe mạnh vẫn
còn những dây thần kinh đang hoạt động, nên mỗi đợt thu hoạch đúng là đã
lóc sạch da trên người tôi, để lại phía sau những vết thương hở miệng. Mất
khoảng hai tuần để mỗi bộ phận bị lóc da hồi phục trước khi quá trình lặp
lại. Vết thương của tôi lên da non chỉ để lại bị lóc đi lần nữa. Tôi là một
trang trại hạ bì, còn con dao lóc da bằng điện là cái máy đập lúa.
Sau mỗi đợt thu hoạch, tôi được bôi đầy kem và quấn trong những lần
băng mỏng. Vài ngày sau, một trong những cô y tá, thường là Beth, sẽ thay
băng lần đầu tiên sau mỗi đợt điều trị. Nan sẽ đứng cạnh kiểm tra tỷ lệ da
ghép thành công - “tỷ lệ da ghép bám sống” - ước lượng tương đối để tính
toán xem quy trình thành công hay thất bại. Tỷ lệ da ghép bám sống khoảng
tám lăm phần trăm được coi là tốt; bất cứ tỷ lệ nào dưới mức này đều làm