CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 134

động ngu ngốc mà trẻ con cũng không thèm chơi. Nếu bạn cho phép mình
quan tâm đến việc mình đứng được hay không, ai biết bạn sẽ còn quan tâm
đến cái gì nữa? Dù không muốn vui vẻ vì những trò vỗ tay reo hò, nhưng
tôi thấy chúng có vẻ rất thật. Những người phụ nữ tự hào về tôi và, trái với
phán xét có vẻ đúng đắn hơn của mình, tôi cũng tự hào về bản thân mình.

Thay vì phủi sạch thành quả của mình, tôi trở thành một thằng ngốc cười

nhăn nhở. Tôi cám ơn mọi người vì đã giúp đỡ và điều duy nhất khiến tôi
nuối tiếc là Marianne Engel không ở đó để nhìn thấy những gì tôi làm được.

* * *

Tôi hy vọng mình có thể ngủ ngon đêm đó, nhưng không. Giấc ngủ đến

cùng cơn ác mộng.

Đêm đó tôi mơ thấy Sayuri dựng tôi dậy rồi đột ngột buông tôi ra. Cơ thể

xiêu vẹo của tôi sụp xuống; tôi có thể cảm thấy con rắn ở xương sống cuộn
mình lại rồi uốn éo vặn vẹo.

NGƯƠI NGHĨ MÌNH CÓ THỂ TỰ ĐỨNG

ĐƯỢC SAO?

Nan ném phi tiêu về đống đổ nát vô dụng là tôi trong khi các

y tá đập tay ăn mừng thất bại của tôi. Tôi nhìn xuống cái giường xương của
mình. Lửa cháy, hàng ngàn ngọn nến đang cháy. Tôi muốn vươn tay ra dập
tắt chúng nhưng cứ như thể có ai đó đã tháo hết cơ tay của tôi, biến tôi
thành một con rối không dây. Lửa hóa thành những khuôn mặt cười giận dữ
nhìn tôi và lưỡi lửa chẻ đôi liếm những tấm ga trên chiếc giường xương,
khiến chúng trông như những tấm vải liệm cháy bùng bùng. Xương vỡ nát
xung quanh tôi, kêu răng rắc giận dữ như một giàn giáo đang sụp đổ.

Nhóm bác sĩ y tá cứ tiếp tục cười. Một trong số họ nói bằng giọng Đức

khàn đục: “Alles brennt, wenn die Flamme nur heik genug ist. Die Welt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.