CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 162

VIII

Lớn lên ở Engelthal, điều khó khăn nhất đối với tôi là làm thế nào để hạ

giọng mình xuống. Tôi hiểu rõ im lặng là một phần không thể thiếu trong
đời sống tinh thần của chúng tôi, tuy thế tôi rất hay bị chỉnh vì tội “quá cởi
mở”. Thực ra tôi chỉ đang làm những gì một đứa trẻ hay làm mà thôi.

Ở Engelthal không chỉ âm thanh mà tất cả mọi thứ đều câm lặng. Mọi

mặt của cuộc đời chúng tôi đều được tóm gọn trong Thể chế Giáo hội, một
tài liệu chỉn chu đến mức dành hẳn năm chương chỉ để nói về quần áo và
giặt giũ. Thậm chí cả những tòa nhà của chúng tôi cũng không có chút tinh
tế nào vì sợ sẽ làm vấy bẩn tâm hồn chúng tôi. Chúng tôi phải ngồi trong
phòng ăn theo đúng thứ tự như khi đứng hát đồng ca. Trong suốt bữa ăn,
chúng tôi vẫn được nghe đọc sách để nuôi dưỡng cả thể chất lẫn tinh thần.
Chúng tôi phải nghe những đoạn trích trong Kinh Thánh và rất nhiều đoạn
nói về thánh Augustine, thỉnh thoảng là Cuộc đời của thánh Dominic, Hào
quang truyền thuyết
, hoặc Thánh Trudperter Hohelied. Ít nhất thì việc nghe
đọc sách cũng giúp chúng tôi sao nhãng khỏi bữa ăn nhạt nhẽo - gia vị thì bị
cấm và chúng tôi không được ăn thịt nếu không có sự cho phép đặc biệt, chỉ
được đưa ra vì những lý do về sức khỏe.

Bất cứ khi nào không phải ở nhà nguyện chính để dự thánh lễ Mass, tôi

dành toàn bộ thời gian của mình trong phòng viết. Gertrud đã thể hiện rất rõ
ngay từ đầu là bà không ưa sự hiện diện của tôi chút nào. Tuy thế, với tư
cách thủ thư của tu viện, thật không mẫu mực nếu bà cứ thẳng tay xả cục
tức lên đầu tôi, về điều này, đã có trợ lý của bà là xơ Agletrudis lo rồi.

Agletrudis là một hành tinh nhỏ bụ bẫm quay xung quanh Gertrud, siêu

sao của phòng viết; tất cả những hành động của cô ta đều được tính toán sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.