cho luôn làm hài lòng chủ nhân của mình bằng cách hành hạ tôi. Mục đích
cả đời của cô ta là tiếp quản phòng viết sau khi Gertrud chết. Tôi là cái gì
chứ, ngoài một vật cản to tướng trên con đường của cô ta?
Từ rất lâu trước kia tôi đến, mối quan ngại tài chính đã thâm nhập vào
phòng viết. Cung cấp sách cho những công dân giàu có, thường là để đổi
lấy đất đai sau khi họ chết, đã thành một tập tục. Gertrud, bất chấp mọi vẻ
thần thánh tự tạo của mình, không bao giờ phản đối sự sắp đặt này trên bình
diện kinh tế nhưng ghét việc bán sách vì một lý do: chuyện đó ảnh hưởng
đến việc sử dụng phòng viết cho mục đích riêng của bà. Hồi sự nghiệp còn
non trẻ, Gertrud đã quyết định soạn một tác phẩm vĩ đại sẽ đời đời lưu giữ
truyền thuyết về bà: một bản Kinh Thánh bằng tiếng Đức. Tuy bà chưa bao
giờ nói hẳn chuyện đó ra, tôi chắc chắn rằng bà đang mơ mộng nó sẽ được
biết đến dưới cái tên Die Gertrud Bibel.
Đây chính là vấn đề căn bản với sự hiện diện của tôi: tôi là một bé gái -
một người lớn chưa hoàn thiện - người sẽ lấy mất khoảng thời gian quý báu
bà dành cho công việc thực sự của mình. Tôi vẫn còn nhớ những lời
Gertrud nói khi bà đặt tôi dưới sự quản lý của Agletrudis. “Tu viện trưởng
tin rằng đứa trẻ này có thể làm được gì đó. Chỉ cho nó một vài kỹ năng cơ
bản, tốt nhất là ở bên phòng ấy, nhưng cấm không cho nó sờ vào cái gì.
Những ngón tay chuối mắn ấy không xứng đáng được chạm vào những
dụng cụ của Chúa. Và trên hết, kéo nó tránh xa cuốn Kinh Thánh của ta ra.”
Thế là, thời gian đầu, tôi chỉ được phép ngồi nhìn. Anh có thể hình dung
dược đối với một đứa trẻ thì chuyện này buồn tẻ đến thế nào đấy, nhưng vì
tôi đã dành phần lớn tuổi thơ thu thập thông tin trong khi ngồi yên lặng ở
góc phòng, nên chuyện này cũng chẳng có gì mới với tôi cả. Tôi bị mê hoặc
bởi cách những chiếc bút lông trở thành một phần phụ trợ cho ngón tay
người viết, tôi tìm hiểu công thức làm mực và biết được rằng thêm thần sa
hoặc chu sa vào sẽ làm mực có màu đỏ. Tôi quan sát cách các nữ tu dùng