CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 183

Cơn bão cuối cùng cũng qua di. Bầu trời u ám rạng dần và ánh mặt trời

chiếu rọi qua khe hở giữa các đám mây. Vicky lại quay về chỗ của mình
trên ria vách đá, và cô đứng đó cả ngày liền, đợi người chồng trở về. Nhưng
anh vẫn không xuất hiện.

Ngày tiếp theo cô tổ chức một đội cứu hộ Tom được mọi người yêu quý

hết mực và tất cả những chiếc thuyền có thể sử dụng được đều bơi xuôi
ngược bờ biển để tìm anh.

Không có chút dấu hiệu nào của Tom. Không có dấu hiệu của bất cứ cái

gì. Chỉ có những con sóng cô đơn, trải dài. Cứ như dại dương đã xóa bỏ
mọi chứng cứ về sự tồn tại của anh. Sau ba ngày tìm kiếm, những người
đánh cá ngại ngần từ bỏ mọi nỗ lực. Họ cũng phải nuôi sống gia đình mình.
Họ hứa với Vicky là sẽ tiếp tục để mắt tới mọi dấu hiệu.

Cô không từ bỏ - không thể từ bỏ dễ dàng thế được. Cô thuê một thủy thủ

kèm theo thuyền, và hai người cùng nhau tìm kiếm thêm sáu tuần nữa.
Vicky dần trở nên thân thuộc với tất cả những rìa đá nhấp nhô nơi bờ biển.
Tuy nhiên, đến giữa tháng Mười hai, những cơn gió lạnh như băng đã thổi
Vicky và người làm thuê ra khỏi biển cả. Đã đến lúc phải quay về từ chuyến
đi tìm người mất tích để quan tâm chăm sóc đến những người còn sống. Bé
Alexander cần mẹ nó.

Những người tá điền vẫn tiếp tục công việc của mình những thiếu đi sự

chỉ dẫn của Tom. Điều duy nhất làm họ cảm thấy nhẹ lòng là vụ gặt đã xong
trước khi cơn bão ập tới, Giáng sinh là một sự kiện thật thê thảm, không
một cây thông được dựng lên, không một con ngỗng nào được chế biến.
Năm đó, bắt đầu thật hứa hẹn với sự ra đời của Alexander vào mùa xuân, đã
kết thúc trong đau buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.