CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 197

phát hiện ra, hay nếu một con chó ăn vụng nào đó rải mấy cái túi chứa chất
mặn mặn ấy trên bãi cỏ trước cửa? Thế là tôi quyết định tốt nhất là vứt
chúng vào thùng rác nhà khác; càng xa ngôi nhà di động của chúng tôi càng
tốt.

Địa điểm lý tưởng là khu nhà giàu trong thị trấn, cách xa bãi đỗ xe lưu

động cả về khoảng cách lẫn địa vị xã hội. Tuy nhiên điều tôi không lường
tới là người giàu ở đây rất nghi ngờ những thằng nhóc cứ lén lút quanh
thùng rác nhà họ. Không lâu sau đó, một chiếc xe cảnh sát đã xuất hiện và
tôi phải đứng trước hai ông sĩ quan lực lưỡng, cố gắng giải thích những
hành vi đáng ngờ của mình.

Tôi không hề muốn phản bội bản chất đích thực của nhiệm vụ của tôi,

nhưng các ông cảnh sát đã yêu cầu tôi đưa cho họ túi đồ mua sắm mà tôi
đang cầm. Tôi van xin họ để tôi đi, nói rằng chẳng có gì trong túi trừ “bữa
trưa” của tôi cả. Khi dùng vũ lực để lấy cái túi, họ đã tìm thấy bốn mươi gói
nhỏ chứa một chất màu trắng không rõ nguồn gốc và bắt tôi trả lời chính
xác rằng tôi đang buôn bán loại ma túy dạng lỏng nào.

Hoảng sợ trước viên cảnh bị hỏi cung tại đồn cảnh sát địa phương trong

khi họ phân tích thành phần hóa học của chất lỏng dạng sữa này, tôi thú
nhận tôi đang đi loanh quanh để tìm chỗ vứt mấy cái túi đựng bánh
sandwich có mép dán chứa đầy tinh dịch của mình.

Hai ông cảnh sát lúc đầu chẳng hề tin, nhưng khi câu chuyện của tôi trở

nên chi tiết hơn, họ đứng lặng như trời trồng - cho tới khi họ bật cười.
Không cần phải nói, tôi chẳng ấn tượng gì trước cách họ phản ứng với tình
trạng khủng hoảng sức khỏe của tôi. Sau khi cười đã đời, hai người bỏ cái
túi của tôi vào thùng rác gần nhất rồi đưa tôi về nhà.

Trên tinh thần đồng chí vừa xây dựng giữa chúng tôi, Gregor khoác lác

rằng ông ta có một câu chuyện hay chẳng kém, nếu không muốn nói là hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.