CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 200

Cô nhẹ cả người sau khi ông ta đi, cô đút cho tôi những thanh sô cô la và

kể tôi nghe những câu chuyện ma - thể loại truyền thống, không phải
chuyện về những người quen của cô. Cô kể câu chuyện nổi tiếng về hai đứa
trẻ, sau khi nghe đài báo có một kẻ tay móc sắt vừa trốn khỏi nhà thương
điên gần đấy đã chạy vội khỏi Đường Tình Nhân để rồi phát hiện ra một cái
móc gãy treo lủng lẳng trên tay nắm cửa khi chúng trở về nhà; câu chuyện
về một cô gái trẻ đi nhờ xe về nhà và quên mất áo khoác mấy ngày sau khi
người lái xe mang chiếc áo đến nhà cô trả thì biết rằng người xin đi nhờ ấy
đã chết từ mười năm trước, cũng trên đoạn đường anh gặp cô; câu chuyện
về người đàn ông ngồi chơi xếp hình bên bàn bếp khi xếp xong hiện lên bức
tranh anh đang ngồi bên bàn bếp hoàn thành trò chơi xếp hình, với mảnh
cuối cùng lộ ra một khuôn mặt kinh dị đang đứng nhìn từ ngoài cửa sổ; câu
chuyện về một cô trông trẻ cứ phải nghe những cuộc điện thoại mỗi lúc một
khó chịu hơn, cảnh báo cô về những nguy hiểm xảy đến với đứa trẻ mà cô
đang chăm sóc cho tới khi, như tổng đài lần theo số điện thoại gọi đến, cô
mới biết cuộc gọi đó được thực hiện từ chính trong ngôi nhà, vân vân.

Vừa kể, Marianne Engel vừa phủ một tấm ga giường thừa lên đầu và

chiếu đèn ngược lên mặt bằng chiếc đèn pin mượn ở bàn y tá. Trông cô ảo
đến quyến rũ. Cô ở lại quá cả giờ thăm cho phép - mấy cô y tá từ lâu đã thôi
áp đặt luật lệ với Marianne Engel - và lúc nửa đêm, cô dường như cảm thấy
bối rối vì sự vắng mặt của chiếc đồng hồ quả lắc điểm mười hai (hay có lẽ
là mười ba) tiếng giữa phòng.

Điều cuối cùng cô nói, trước khi rời đi vào sáng sớm, là “Đợi đến

Halloween sang năm nhé. Chúng ta sẽ đến một bữa tiệc rất tuyệt vời.”

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.