CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 215

Mấy cô y tá đã mua cho tôi vài cuốn sách về các chủ đề hiện đang cuốn

hút tôi, ví dụ như kiến trúc nội thất của các tu viện Đức thời Trung cổ cùng
những tác phẩm của Heinrich Seuse và Meister Eckhart.

“Mua quà cho anh chẳng dễ chút nào. Tôi đã phải đi ba hiệu sách khác

nhau đấy,” Connie nói. Ngay khi nhận ra điều này có vẻ nghe giống một lời
phàn nàn, cô vội thêm vào, “Không phải tôi khó chịu gì đâu, thật đấy!”‘

Gregor tặng tôi một bộ dụng cụ vẫn phòng phẩm, vì tôi đã tiết lộ với ông

ta mấy tuần gần đây mình đang viết lách, còn Sayuri tặng tôi mấy que kem
vị oải hương mà tôi đã rất vui sướng đem ra chia cho tất cả mọi người.
Marianne Engel có vẻ thích món quà này nhất và thấy rất buồn cười khi
kem làm lưỡi cô tím ngắt.

Tôi tặng mấy cô y tá những chiếc đĩa nhạc của các ca sĩ họ yêu thích.

Món này có vẻ không cá tính cho lắm, nhưng tôi thật sự không biết cuộc
sống ngoài bệnh viện của họ như thế nào. Về phần Sayuri, tôi trao cho cô
món quà tôi đã nhờ Gregor chọn hộ: một đôi vé đi xem lễ hội phim của
Akira Kurosawa sắp tới.

“Tôi đã nảy ra ý tưởng này khi bác sĩ Hnatiuk kể tôi nghe. Ông ấy thích

Kurosawa, cô biết đấy.”

Marianne Engel nhìn tôi, nhướng mày tỏ ý buộc tội vì tôi chẳng tinh tế gì

cả.

Tiếp theo là món quà của tôi cho Gregor, được Sayuri chọn: phiếu giảm

giá bữa tối cho hai người tại một nhà hàng Nga với cái tên cực kỳ nhạt nhẽo
là Rasputin. Tôi hỏi Sayuri rằng cô đã ăn thức ăn đúng kiểu Nga bao giờ
chưa, và cô bảo là chưa. Tới lượt tôi nhướng mày nhìn về phía Gregor. Khi
họ cám ơn tôi về những món quà, tôi càu nhàu rằng “Giáng sinh sẽ chẳng là
Giáng sinh nếu thiếu đi những món quà ấy.” Không ai có vẻ hiểu tôi đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.