CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 214

“Nếu anh không chấp nhận lời đề nghị của cô ấy, anh sẽ là thằng ngu

nhất trần đời,” Gregor nói, “ngoài việc là một kẻ nói dối trắng trợn nữa.”

Khi cứ nằm lì trên một cái giường trong bệnh viện, bạn sẽ bắt đầu có cả

một danh mục trong đầu về tất cả những tiếp xúc giữa người với người. Tôi
chạm vào mu bàn tay của Gregor, lần đầu tiên chúng tôi chạm vào nhau, và
nói, “Cám ơn ông vì đã mang quà của Sayuri đến.”

MỘT KHOẢNH KHẮC CẢM ĐỘNG…

Tôi nhấn chuông gọi y tá mang thêm morphine.

... GIỮA NHỮNG KẺ THUA CUỘC.

* * *

Sáng Giáng sinh, Marianne Engel xuất hiện trong phòng tôi với một túi

quà và một chiếc va li màu bạc rồi nhét ngay xuống gầm giường tôi. Chúng
tôi ở bên nhau vài giờ, nói chuyện như thường lệ về mọi thứ hoặc những
chuyện không đầu không cuối, trong khi cô đút cho tôi quýt và bánh hạnh
nhân. Như mọi khi, cô đi ra ngoài vài lần để hút thuốc lá, nhưng tôi nhận
thấy có những lúc khi quay lại người cô không hề ám khói thuốc. Khi tôi
hỏi có phải cô đang làm việc gì khác không, cô lắc đầu bảo không. Tuy thế,
nụ cười đã tố giác cô.

Vào đầu giờ chiều, Sayuri và Gregor đến; theo sau là Connie, mới vừa

hết ca. Bác sĩ Edwards không bao giờ làm việc vào Giáng sinh, còn Maddy
và Beth đều đã xin nghỉ để dành thời gian cho gia đình. Khi thấy không còn
ai đến nữa, Marianne Engel lôi túi quà ra khỏi góc phòng và chúng tôi bắt
đầu trao quà cho nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.