CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 264

khe hở lại được khâu kín miệng. Tôi muốn cô giật lùi kinh hãi trước cái bìu
đơn côi của tôi, trông giống hệt đám cỏ dại trên con phố bỏ hoang ở một
thành phố ma.

Nhưng cô không nao núng chút nào; trái lại, cô còn quỳ xuống trước thân

thể trần trụi của tôi, ngả người vào đó. Đầu cô đặt ngang tầm với háng của
tôi, mắt cô nheo lại xem xét những đường khâu mờ nhạt đã kín miệng từ
lâu, che khít nơi từng là dương vật của tôi. Cô giơ tay lên rồi lại rụt về,
nhưng không phải vì ghê sợ: cô dường như hành động theo bản năng, rằng
cơ thể tôi là của cô nên cô cứ tự nhiên đụng chạm trước khi nhận ra không
phải thế, ít nhất cũng không phải trong thế kỷ này. Thế là cô ngước mắt lên
xin phép tôi.

Tôi đằng hắng, một lần, hai lần, và rồi yếu ớt gật đầu.

Marianne Engel lại giơ tay ra lần nữa, những đầu ngón tay của cô lướt

trên vùng hoang mạc nhăn nheo xơ xác của tôi. Tôi không hề cảm nhận
được sự đụng chạm, vì mật độ sẹo quá dày đặc, quá kín kẽ; tôi chỉ biết
những đầu ngón tay cô đang đặt trên người tôi vì tôi có thể nhìn thấy chúng
ở đó.

“Dừng lại đi,” tôi nói.

“Anh đau à?”

“Không.” Đằng hắng lần thứ ba. “Cô nhìn đủ chưa?”

Cô rụt tay lại và đứng dậy. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, hôm nay mắt cô có

màu xanh lục, và chúng lại khiến tôi cảm thấy bối rối như đôi khi vẫn thế.
“Tôi không có ý làm anh thấy thiếu thoải mái.”

“Cô có đấy,” tôi nói. “Thỉnh thoảng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.