CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 275

dần cảm phục họ với tư cách là cung thủ cũng như những người đàn ông
chân chính. Các anh tin tưởng lẫn nhau tới mức tâm sự với nhau rằng mình
đều dần trở nên quá chán ghét chiến tranh.

Khi Niccolò chết, Benedetto nhận thấy mình chịu đựng thế là quá đủ. Vì

anh ấy đã suốt ngày phải liều mạng trên chiến trường rồi, có liều mình đào
ngũ thì cũng đâu là gì. Nỗi sợ hãi bị truy đuổi cuối cùng đã bị lấn át bởi nỗi
sợ phải tiếp tục ở lại. Thay vì cứ thế bỏ đi không lời từ biệt, Benedetto cho
Brandeis và anh cơ hội nhập bọn.

Anh đã cân nhắc ý tưởng đó, nhưng cuối cùng quyết định không.

Herwald có thể cho qua chuyện một người nước ngoài tự dưng biến mất,
nhưng nếu cả ba cung thủ cùng biến mất một lúc thì không thể tránh khỏi
hậu quả cực kỳ khủng khiếp. Nhưng, quan trọng hơn hết thảy, cả anh lẫn
Brandeis đều không dám làm như Benedetto. Thật ra các anh sợ đội quân
của chính mình còn hơn sợ kẻ thù. Tuy thế, hai người vẫn rất ngưỡng mộ
Benedetto và thấy cần phải giúp anh ấy, phần vì tình bạn, phần vì cảm giác
hồi hộp khi làm việc đó.

Benedetto thấy cũng là chuyện đúng đắn nếu cố mang tất cả những gì có

thể đến cho vợ và hai con trai của Niccolò ở Firenze. “Bọn trẻ cần phải giữ
thứ gì đó thuộc về cha chúng khi chúng lớn lên.” Thế là, trong bóng đêm,
ba người các anh đã xếp hết di vật của người chết ra xem xét cẩn thận. Có
một túi tiền, quần áo, một đôi ủng, một cuốn sách và một cây cung.
Benedetto giữ túi tiền, một món đồ giá trị để trao cho người vợ, và cây
cung, anh ấy nghĩ đây là món quà xứng đáng cho những người con của một
chiến binh.

Mặc dù thực sự không cần cuốn sách, anh cũng ấn vào tay Benedetto một

chút tiền để mua nó. “Người cha không còn nữa, họ sẽ cần cái này hơn vài
lời nói suông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.