CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 277

“Cũng chẳng có gì quá kỳ lạ đâu. Những cuốn sách lúc nào chẳng làm tôi

có cảm giác đó.”

“Nhưng xơ Marianne,” anh thú nhận, “tôi không biết đọc.”

Tôi không hiểu vì sao anh nghĩ tôi trông chờ anh biết đọc. Tôi ý thức rõ

khả năng đọc của mình rất khác thường, không phải ai cũng làm được. Nếu
như anh không lấy quyển sách, tôi chỉ ra, mũi tên đã có thể đâm xuyên tim
và giết chết anh rồi. “Chắc chắn anh nhận ra nhiều giá trị của cuốn sách
này,” tôi nói, “hơn bất cứ thứ gì tôi từng đọc.”

Anh đã biết, hoặc ít nhất anh cũng đoán ra được, cuốn sách đó được viết

bằng tiếng Ý chứ không phải tiếng Đức. Tôi xác nhận lại điều đó, nhưng
cũng nói thêm là tôi có thể dịch được. Anh khá ấn tượng, vì anh không nghĩ
là ai đó có thể đọc được một ngôn ngữ, nói gì đến hai. Tôi hứa sẽ nghiên
cứu kỹ khi quay trở về phòng, và sẽ cho anh biết nó viết về cái gì. Điều này
làm anh hài lòng, nhưng anh vẫn muốn xin tôi một ân huệ nữa.

“Hãy cầu nguyện cho linh hồn người bạn đã chết Niccolò của tôi và vợ

con anh ấy. Và cho cả Brandeis nữa. Tôi có thể tự làm việc đó, nhưng tôi sợ
những lời cầu nguyện của tôi không có giá trị như của xơ.”

Tôi đảm bảo với anh rằng lời cầu nguyện của tất cả mọi người đều có giá

trị như nhau, nếu được nói ra với một trái tim chân thành, nhưng chắc chắn
tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh.

Buổi tối hôm đó, tôi bắt tay vào dịch sách. Cuốn sách có rất nhiều hình

ảnh tôn giáo, vì thế cuốn kinh cầu nguyện của Paolo thực sự rất hữu ích,
nhưng nó dường như được viết bởi một giọng văn đặc địa phương, một
thách thức đối với tôi. Ngay từ đầu nó rõ ràng không giống với bất cứ cuốn
sách nào tôi từng đọc. Đây cũng sẽ là một cuốn sách cần được giữ kín khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.