CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 33

Khi tôi nhìn lại, bà đã biến mất. Trước mắt tôi chỉ có đám đông đang

ngẩng hết mặt lên trời.

Tôi đọc lại mảnh giấy lần nữa, không tin nổi bà có thể biết được dị tật

trên cơ thể mình. Nó ở trên ngực tôi, bị giấu sau lớp áo, và tôi chắc chắn
mình chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ. Nhưng ngay cả khi tôi có vì
lý do này khác mà lỡ quên mất cuộc hội ngộ với một người phụ nữ châu Á
trọc đầu mặc áo choàng, thì cũng chẳng có cớ gì khiến tôi chỉ cho bà vết sẹo
của mình.

Tôi lách qua đám đông, tìm kiếm mọi dấu vết của bà - cái áo choàng dài

lướt qua những toán người, phần sau cái đầu trọc - nhưng chẳng có gì cả.

Tôi bỏ mảnh giấy vào túi áo, và từ lúc đó cho đến hết ngày còn lấy ra vài

lần để chắc rằng nó có thực. Dwayne Michael Grace hẳn thấy mình rất hào
phóng vì đã mua cho tôi chiếc kẹo bông ở gian hàng bánh kẹo. Rồi Debi ôm
tôi, và chúng tôi gần như là một gia đình vậy. Sau buổi biểu diễn tàu lượn,
chúng tôi tham dự hội thả đèn lồng giấy trên con sông gần đó, một quang
cảnh tuyệt đẹp và không hề giống với tất cả những gì tôi nhìn thấy từ trước
tới nay.

Khi tôi trở về nhà vào tối hôm đó, mảnh giấy đã biến mất khỏi túi áo dù

tôi giữ gìn rất cẩn thận.

* * *

Tôi mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác trong suốt thời gian hôn mê.

Những hình ảnh lẫn lộn cứ đan xen vào nhau, cạnh tranh quyết liệt để giành
chỗ đứng trên trung tâm sân khấu trong rạp xiếc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.