CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 37

II

Ánh sáng tràn qua bên trong mí mắt và tôi nhận thấy một con rắn đang

chầm chậm trườn lên tủy sống của mình, nuốt chửng tủy sống bằng cặp
hàm có thể tháo rời. Lưỡi nó kêu tanh tách khi nó cất tiếng rít,

TA ĐANG

TỚI ĐÂY VÀ NGƯƠI CHẲNG THỂ CẢN ĐƯỢC ĐÂU.

Giọng phụ nữ -

đây là điều giúp tôi biết nó thuộc giống cái - và lưỡi mụ mơn trớn từng đốt
sống của tôi trong khi tìm đường lên đỉnh cột sống. Lên đến nơi, mụ liếm
vùng hốc sọ, rồi vặn xoắn vài lần như để thông báo với tôi rằng mụ đã yên
vị trong ấy rồi. Vảy mụ ta cọ vào các cơ quan nội tạng của tôi còn gan tôi
tím bầm vì cái đuôi cứ ngoe nguẩy thất thường của mụ.

Tôi đang nằm trên chiếc giường hơi giúp giảm ma sát và hỗ trợ việc hồi

phục; những miếng băng của tôi nhẹ nhàng phất phơ trong làn gió lùa phía
trên. Ở mỗi mép giường là một thanh chắn, sơn trắng như những khúc
xương bị tẩy trắng hếu, giữ tôi khỏi rơi, hoặc không cho phép tôi thoát ra.
Tôi nhanh chóng gọi chiếc giường này là bụng bộ xương và tôi nằm trong
luồng gió thổi dào dạt qua lồng ngực nó, trong khi chính những cái xương
đó ngăn không cho tôi lang thang đi tìm nghĩa trang mới cho mình.

Tôi không cần dùng đến máy hô hấp nhân tạo nữa nhưng trên người vẫn

còn đủ loại ống dẫn khiến tôi trông không khác gì con búp bê dùng để giắt
ghim. Những ống dẫn cuộn lại thành vòng tròn, tròn, tròn và tôi tưởng
tượng ra quái vật đầu bò Minos đứng trấn giữ cổng Địa ngục, dẫn những kẻ
tội đồ tới điểm cuối bằng cách cuộn đuôi lại quanh người họ. Cứ mỗi vòng
cuộn của cái đuôi là một tầng sâu của Địa ngục. Thế là tôi đếm những cái
ống đáng yêu của mình với sự tò mò đơn thuần: rằng người phân loại tàn
nhẫn từ nơi tối tăm kinh khủng ấy sẽ ném tôi sâu đến mức nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.