CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 38

* * *

Cô y tá có vẻ vui khi thấy tôi tỉnh lại. “Bác sĩ Edwards đã điều chỉnh

lượng thuốc để giúp anh hồi tỉnh. Tôi sẽ gọi bà ấy ngay.”

Tôi cố cất tiếng, nhưng như thể ai đó đã chẹn một chai Coke vào cổ họng

tôi mà giã mạnh vậy; những mảnh kính vỡ ghim đầy nơi từng là dây thanh
âm của tôi. Cô y tá đề nghị tôi im lặng và trả lời câu hỏi cô biết tôi sẽ hỏi
nếu tôi có thể. Tôi đang ở trong bệnh viện, khoa bỏng, cô ấy nói. Có một vụ
tai nạn. Tôi đã rất may mắn. Các bác sĩ đã cố hết sức. Vân vân, vân vân,
vân vân. Cuối cùng tôi cũng cất được tiếng khò khè, “Bao… lâu?”

“Gần hai tháng.” Cô ban cho tôi nụ cười thương hại rồi quay gót đi gọi

bác sĩ.

Tôi kiểm tra mấy chiếc xương sườn của bộ xương. Lớp sơn trắng bóng ở

vài chỗ đã bong ra do những ngón tay không ngừng cử động. Những chỗ
này đã được sơn lại, dĩ nhiên, nhưng vài vết xước nhỏ thì vẫn còn lộ rõ.
Dòng suy nghĩ của tôi chìm dưới những lớp sơn, lang thang vô định. Bao
lâu thì họ sơn những chiếc giường này một lần? Mỗi bệnh nhân mới là một
lần sơn lại? Hay là sáu bệnh nhân, hay một tá? Bao nhiêu người đã nằm
đây trước tôi?

Tôi muốn òa khóc nhưng ống lệ đã bị cháy đến tắc nghẽn cả rồi.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.