CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 40

tạp phẩm cứ nhại đi nhại lại một câu “Chúc quý khách một ngày tốt lành.”
Mỗi người làm ca tám tiếng; kết hợp lại họ làm trọn vẹn một ngày.

Beth làm việc buổi chiều và chịu trách nhiệm nắn bóp cho tôi hằng ngày,

nhẹ nhàng kéo các khớp nối và xoa bóp cơ bắp của tôi. Thậm chí những
thao tác rất đỗi dịu dàng này cũng làm tôi đau đớn khôn cùng, dù có sự hỗ
trợ của morphine chăng nữa. “Nếu chúng tôi không làm thế này, da anh sẽ
cứng lại và anh sẽ không thể cử động các khớp xương được. Chúng tôi luôn
làm thế này trong suốt thời gian anh hôn mê đấy.” Lời giải thích của cô
chẳng làm cơn đau đỡ hơn chút nào. “Chứng co cứng cơ là cả một vấn đề
đấy. Nếu nhìn những ngón chân còn lại của mình, anh sẽ thấy chúng có vài
thanh nẹp. Giờ anh có thể đẩy tay tôi không?”

Tôi cố đẩy nhưng không thể biết có thành công hay không, cảm giác -

thực ra là, sự mất cảm giác - làm tôi quá lúng túng. Tôi không còn xác định
được cơ thể mình đang căng ra đến đâu nữa.

Bác sĩ Nan Edwards, bác sĩ điều trị chính của tôi đồng thời là trưởng

khoa bỏng, giải thích rằng bà thường xuyên tiến hành phẫu thuật cho tôi
trong suốt thời gian tôi hôn mê, loại bỏ phần da bị tổn thương và bó tôi vào
đủ loại vật liệu thay thế. Cùng với việc ghép da người khác (da của người
chết) tôi cũng được ghép da của chính mình, da từ những phần cơ thể còn
lành lặn của tôi, và cả da động vật nữa, da lợn. Ta không thể không băn
khoăn liệu mấy ông theo đạo Do Thái hoặc đạo Hồi có chịu để người ta làm
thế với mình không.

“Tình thế thật sự không thể đoán định được vì phổi anh bị hư hại nặng.

Chúng tôi luôn phải nâng mức ôxy bơm vào cơ quan hô hấp của anh, một
dấu hiệu không tốt lành gì,” bác sĩ Edwards nói. “Nhưng anh đã vượt qua
được. Chắc hẳn anh có điều gì đó rất tốt đẹp đang trông đợi phía trước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.