CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 42

vì không chịu đóng phim có cảnh quan hệ với động vật mà tôi bị coi là
thằng hợm hĩnh thì cứ cho là thế đi: tôi là một đứa hợm hĩnh.

* * *

Tôi nằm trên giường bệnh, cảm nhận rõ hơi thở của mình. So với trước

vụ tai nạn, nó thật… Từ nào mới miêu tả chính xác nhất đây? “Nặng nhọc”
không đúng lắm nhỉ. “Bị đè nén” có vẻ hợp hơn và sát nhất với tình trạng
hiện tại của tôi. Hơi thở bị đè nén của tôi một phần là do khuôn mặt bị biến
dạng, một phần do những cái ống dẫn xoắn xuýt chạy xuống cổ họng, và
một phần do cái mặt nạ vải gạc của tôi. Thỉnh thoảng, tôi tưởng tượng rằng
ngay cả không khí cũng sợ thâm nhập vào cơ thể tôi.

Tôi hé nhìn qua những dải băng quấn quanh người, tò mò xem mình còn

lại những gì. Vết sẹo bẩm sinh đã nằm cả đời phía trên tim tôi giờ không
còn cô đơn nữa. Thực tế là tôi hầu như không thể tìm ra nó nữa, nó đã có
một vị trí ấm cúng giữa đống hoang tàn thô ráp trên ngực tôi rồi. Ngày qua
ngày, một đoàn bác sĩ, y tá, chuyên gia vật lý trị liệu lướt vào phòng dồn
dập tấn công tôi với hết thuốc mỡ lại đến kem bôi da, xoa bóp vùng đất lở

Pompei

[10]

đỏ rực là làn da tôi. “Giãn cơ thụ động,” họ nói với tôi, “rất quan

trọng.” Giãn cơ thụ động, tôi nghĩ, có mà đau thấu trời thấu đất ấy.

Tôi không ngừng lèo nhèo xin mấy cô y tá cho thêm morphine để thỏa

mãn con rắn, chỉ để nhận được câu trả lời rằng vẫn chưa tới lúc. Tôi đề
nghị, khẩn nài, kỳ kèo, cả khóc lóc nữa; họ thì cứ khăng khăng rằng họ - đồ
khốn - luôn tận tâm làm những điều tốt nhất cho tôi. Quá nhiều thuốc men
sẽ làm các cơ quan nội tạng của tôi hoạt động bất thường. Quá nhiều thuốc
sẽ làm tôi phụ thuộc vào nó. Quá nhiều thuốc thang, bằng cách nào đó, sẽ
làm tình hình xấu thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.